Mỗi tháng thu nhập của tôi không dưới 30 triệu, nhưng vì là đàn ông không cần tiêu nhiều nên tôi chỉ giữ lại vài triệu còn lại đưa cho vợ tất. Ngặt nỗi, vợ tôi rất tiết kiệm thậm chí là đến mức hà tiện. Bản thân cô ấy cũng không sắm sửa gì cao sang, đồ ăn trong nhà cũng đơn giản

“Thu nhập mỗi tháng của tôi không dưới 30 triệu, thậm chí đôi lúc còn hơn, nhưng tôi tiêu chẳng đáng bao nhiêu. Là đàn ông, ăn mặc đơn giản, nhậu nhẹt cũng hạn chế vì có tuổi rồi. Phần lớn tiền tôi đều đưa hết cho vợ – người phụ nữ hiền lành, tằn tiện đến mức nhiều lúc tôi thấy thương. Nhưng rồi một ngày, khi mở ngăn đá tủ lạnh để kiểm tra đường rò điện, tôi phát hiện ra một bọc nilon đen nhỏ, được giấu sau lớp đá dày. Tôi tò mò mở ra, và… tôi thực sự ngã quỵ. Thứ bên trong đó không chỉ là vật chất, mà là **bí mật chôn giấu suốt bao năm của người vợ đầu ấp tay gối…”

Thu nhập mỗi tháng của tôi không dưới 30 triệu. Tôi làm kỹ sư bảo trì cho một công ty điện tử lớn – công việc không hào nhoáng nhưng ổn định. Là đàn ông, tôi cũng không tiêu pha gì nhiều: sáng cà phê lề đường, trưa cơm văn phòng, cuối tuần tụ tập bạn bè đôi ba lần gọi là xã giao.

Tôi đưa hầu như toàn bộ tiền lương cho vợ – Hằng. Cô ấy nội trợ, ở nhà chăm con, quán xuyến việc nhà. Ngày đầu mới cưới, tôi từng nghĩ: “Phụ nữ không đi làm, đưa tiền cho giữ liệu có ổn không?” Nhưng nhìn cách Hằng chăm lo từng bữa ăn giấc ngủ, rồi cả những ngày tôi ốm sốt cô ấy thức trắng đêm nấu cháo, tôi tin.

Hằng không phải mẫu phụ nữ sành điệu. Tủ quần áo của cô ấy toàn đồ vải thun, màu nhạt. Mỹ phẩm chỉ có mỗi tuýp kem chống nắng loại rẻ, son môi hết hạn vẫn dùng tiếp. Nhà tôi không có món đồ nào đắt tiền, kể cả cái tivi cũng là hàng khuyến mãi. Mỗi lần tôi bảo vợ sắm cái gì, cô ấy đều xua tay: “Tiếc tiền, để dành cho con.”

Lúc đầu tôi cảm động. Nhưng rồi theo thời gian, tôi bắt đầu… nghi ngờ. 30 triệu/tháng – không phải quá nhiều, nhưng với mức sống của nhà tôi thì cũng không ít. Hai đứa nhỏ học trường công, ăn uống thì cực kỳ tiết kiệm, không tiệc tùng, không du lịch. Vậy mà mỗi lần tôi hỏi: “Tiền để đâu em?”, là Hằng cau mày:
— Anh hỏi làm gì? Tiền tiêu vào đủ thứ.
— Nhưng cụ thể là thứ gì?
— Tiền học, tiền viện phí, tiền sữa… nhiều lắm. 30 triệu của anh nhiều lắm đấy à?

Tôi nghẹn lời. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ: “Hay là cô ấy có quỹ đen? Hay đang gửi tiền cho ai khác?”

Sự nghi ngờ dâng cao đến đỉnh điểm vào cái hôm tủ lạnh bị rò điện. Tôi tháo phích cắm, mở ngăn đá kiểm tra khe làm lạnh. Mắt tôi bỗng dừng lại ở một bọc nilon màu đen được nhét sát vào vách đá, gần như dính cứng vào đó. Mặt tôi nhăn lại. Cái gì mà cô ấy lại giấu trong tủ lạnh?

Tò mò, tôi lấy dao gỡ lớp đá, kéo bọc ra. Lạnh buốt. Bọc dính mùi ẩm, lẫn mùi nấm mốc.

Tôi mở ra.

Bên trong là hàng chục cọc tiền cuộn chặt, được bọc thêm lớp nilon trong. Một vài tờ đã ẩm, mép giấy rã nhẹ ra vì nước đá. Bên cạnh là một cuốn sổ tay nhỏ, màu xanh lá cây bạc màu.

Tôi cầm lên, lật từng trang một.

Mỗi trang là một tháng, mỗi tháng là một bảng thu – chi tỉ mỉ không sót một đồng:

“Tháng 5: Lương chồng: 32 triệu.

  • Tiền học Toàn: 1.200.000

  • Sữa: 780.000

  • Gạo: 600.000

  • Tiết kiệm gửi: 10 triệu

  • Chuyển khoản P.A: 2 triệu”

Tôi chết lặng. Từng tháng, đều có một khoản: “Chuyển khoản P.A”. Có lúc 2 triệu, lúc 3,5 triệu. Tổng cộng trong cuốn sổ hơn 30 khoản.
P.A là ai?

Người phụ nữ tôi từng nghĩ là tằn tiện, thậm chí keo kiệt, lại âm thầm chuyển tiền cho ai đó suốt nhiều năm?

Tôi cất cuốn sổ và bọc tiền, tim đập thình thịch. Trong đầu tôi hiện lên đủ thứ giả thuyết: ngoại tình? Bồ bịch? Gửi tiền cho người thân giấu mình?

Không. Tôi phải điều tra.

Ba ngày sau, tôi bắt đầu theo dõi vợ.

Tôi vờ để quên laptop ở nhà để gắn một thiết bị định vị nhỏ vào túi xách của cô ấy. Tôi biết – việc này đáng xấu hổ, nhưng sự nghi ngờ đang giày vò tôi từng ngày.

Ngày thứ Bảy, Hằng dắt con trai út ra ngoài, bảo đi học thêm. Tôi bám theo từ xa.

Cô ấy gửi con tại lớp học thêm rồi rẽ vào một khu trọ tồi tàn nằm sâu trong con hẻm nhỏ ở quận 8. Tôi đứng lặng, nép sau cột điện, dõi theo.

Cánh cửa căn phòng trọ mở ra, một cô gái trẻ khoảng hơn hai mươi tuổi bước ra, trên tay là đứa bé chừng ba tuổi. Mắt tôi mở to khi đứa nhỏ nhìn thấy Hằng liền reo lên:
Dì Hằng tới rồi!

Dì?

Hằng ôm đứa nhỏ, hôn lên má nó như cách cô ấy từng làm với con mình. Cô gái trẻ đứng bên cạnh, nói chuyện nhẹ nhàng. Tôi không nghe rõ, nhưng cảm giác gần gũi giữa ba người khiến tôi chấn động.

Tối hôm đó, khi các con đã ngủ, tôi đối chất vợ.

— Em đang giấu anh chuyện gì? P.A là ai? Sao em lại giấu tiền trong ngăn đá?

Hằng lặng người. Mắt cô ấy nhìn tôi một lúc thật lâu rồi bất ngờ bật khóc.

— P.A là… con riêng của anh.

Tôi chết sững.

Hằng kể: hơn 7 năm trước, có một cô gái tìm đến nhà, tên Phương Anh. Cô ấy là người yêu cũ của tôi hồi đại học – người mà tôi chia tay không lâu trước khi gặp Hằng. Cô ấy không trách móc, chỉ mang theo một đứa trẻ và nói: “Đây là con anh. Em không cần gì, chỉ cần anh biết.”

Hằng lúc đó như sụp đổ. Nhưng thay vì làm ầm lên, cô chọn cách âm thầm chấp nhận.

— Anh là chồng em. Em không muốn các con biết, không muốn gia đình tan vỡ. Nhưng em cũng không thể làm ngơ với đứa bé vô tội. Em chuyển khoản giúp cô ấy nuôi con. Cô ấy đi làm, nhưng thu nhập bấp bênh. Em giấu tiền trong tủ lạnh vì biết anh không bao giờ đụng vào. Em chỉ… cố gắng giữ mọi thứ bình yên.

Tôi ngồi sụp xuống, không nói nổi một lời.

Người phụ nữ tôi từng nghi ngờ, từng trách móc là keo kiệt… hóa ra đang cõng trên vai một bí mật quá lớn – mà lỗi lầm lại là từ tôi.

Vài ngày sau, tôi đến khu trọ nhỏ ấy. Phương Anh đón tôi, ánh mắt lạ lẫm nhưng không thù hận.

Đứa trẻ – con trai tôi – chạy đến, nắm tay tôi. Tôi bối rối, gượng cười.

Nó nhìn tôi, hồn nhiên hỏi:

— Chú là… ba con hả?

Tôi nuốt nghẹn. Và lần đầu tiên, tôi không biết nên trả lời như thế nào.

Tôi từng nghĩ mình là trụ cột gia đình, là người đàn ông có trách nhiệm vì đưa hết tiền cho vợ. Nhưng rồi tôi hiểu: trách nhiệm thực sự, không phải là đưa bao nhiêu tiền – mà là nhận ra ai đang vì mình gánh cả bầu trời mà chẳng một lời oán trách.