“Đêm tân hôn, tôi chỉ nói đúng một câu, và cô gái kia sững người im lặng. Tôi tắt máy. Còn ông chồng năm mươi tuổi của tôi thì chắc chưa hiểu rằng… đó là dấu chấm hết của thứ ảo vọng trẻ trung mà ông ta theo đuổi.”
Tôi năm nay bốn mươi tám tuổi, là một người phụ nữ bình thường, không quá nổi bật, cũng chẳng phải quá tầm thường. Tôi có chồng, có con, có một mái nhà từng yên ấm suốt hơn hai mươi năm. Những tưởng, khi con cái khôn lớn, hai vợ chồng sẽ yên bình sống nốt quãng đời còn lại bên nhau, đi du lịch, uống trà sáng, xem phim tối, thế mà…
Tôi phát hiện ra chồng ngoại tình vào một buổi trưa tháng Ba.
Hôm đó, tôi đi làm về sớm. Bước vào nhà, tôi thấy điện thoại của ông để quên trên bàn bếp, màn hình hiện tin nhắn sáng loáng:
“Anh nhớ em quá, mong đến ngày được làm vợ anh ”
Người gửi là Thu Hằng, tôi giật mình. Tên này rất quen… là bạn thân của con gái tôi, con bé vẫn hay sang chơi, gọi tôi là “dì”, líu lo kể chuyện học hành.
Tôi run tay. Tôi cố giữ bình tĩnh mở điện thoại, mở luôn cả đoạn chat dài dằng dặc, ảnh chụp, giọng nói, lời lẽ tình tứ. Cảm giác như bị ai đó dội một xô nước lạnh vào mặt. Tim tôi không đau theo kiểu bị phản bội – mà như bị sỉ nhục. Người đàn ông tôi gắn bó hai mươi mấy năm, không ngờ lại tơ tưởng đến một đứa con gái còn non nớt, kém ông tận ba mươi tuổi, lại là bạn thân của con ruột mình.
Tối đó, tôi không làm ầm lên. Tôi lặng lẽ nấu cơm, dọn dẹp, nhìn ông ta ăn uống bình thường như thể mọi chuyện đều trong sáng. Tôi quan sát từng cử chỉ, từng cái nhìn lảng tránh, từng tiếng thở dài cố giấu. Ông nghĩ tôi không biết. Nhưng tôi biết.
Ba tuần sau, ông thú nhận. Một cách… thản nhiên.
– Anh xin lỗi, anh không còn cảm giác với em nữa. Anh… anh yêu người khác.
Tôi nhìn ông, cố gắng giữ bình tĩnh:
– Là Thu Hằng?
Ông ngẩng lên, mặt biến sắc. Tôi gật đầu:
– Tôi biết hết rồi. Điện thoại, tin nhắn, ảnh.
Ông cúi đầu, nhưng không có vẻ ăn năn. Thay vào đó là một câu nói khiến tôi sững người:
– Em cho anh ly hôn. Anh muốn cưới cô ấy.
Tôi cười. Lạnh.
– Cưới? Cưới thật sao?
– Ừ. Cô ấy đồng ý. Gia đình cô ấy… cũng tán thành. Chỉ cần em ký.
Tôi đã tưởng mình sẽ gào lên, sẽ đập phá, sẽ mắng chửi. Nhưng lạ thay, tôi không làm gì cả. Tôi chỉ nói một câu:
– Được. Tôi ký.
Tin hai người họ cưới nhau lan khắp khu phố. Mọi người bán tín bán nghi. Nhiều người bảo tôi dại, để chồng đi không níu kéo. Họ đâu biết tôi chẳng có gì để tiếc. Một người đàn ông năm mươi, bỏ vợ bỏ con để chạy theo một cô gái mới ngoài hai mươi – thì đó không phải là “yêu”, đó là ảo tưởng.
Tôi bình tĩnh đến lạ. Thậm chí còn nhắn tin chúc mừng đám cưới. Thu Hằng trả lời bằng emoji trái tim. Tôi mỉm cười. Cô bé ấy nghĩ mình thắng rồi. Nhưng thứ tôi muốn, không phải là tranh giành. Mà là sự thức tỉnh.
Đêm tân hôn, tôi gọi cho Thu Hằng. Cô ấy bắt máy, giọng còn hớn hở, chắc đang trong khách sạn, trong bộ váy trắng mà tôi cũng từng mặc hơn hai mươi năm trước. Tôi chỉ nói đúng một câu:
“Cháu có biết vì sao ông ấy không còn sống với con gái mình nữa không?”
Cô im lặng. Tôi cúp máy.
Câu nói ấy – là mồi lửa. Tôi biết, nó sẽ dấy lên trong cô ấy một chuỗi hoài nghi, lo sợ, và sớm thôi… tan vỡ.
Thu Hằng không ngủ được đêm đó.
Cuộc gọi vỏn vẹn vài giây ấy cứ vang lên trong đầu cô như một lời nguyền. Giọng người phụ nữ kia – người mà cô từng gọi là “dì” – không tức giận, không khóc lóc, không níu kéo. Mà lại bình tĩnh đến rợn người.
“Cháu có biết vì sao ông ấy không còn sống với con gái mình nữa không?”
Câu hỏi ấy xoáy sâu như một mũi dao vào trong tâm trí cô. Cô quay sang người đàn ông bên cạnh – người mà giờ cô gọi là “chồng”. Ông ấy đang ngủ say, tiếng ngáy khe khẽ. Cô ngồi dậy, bật đèn, nhìn gương mặt ông ta – một người đàn ông ngoài 50, trán nhăn, tóc đã lốm đốm bạc. Cô cố tự nhủ mình yêu ông vì sự chín chắn, vì những lời ngọt ngào, vì ông “hiểu cô hơn những chàng trai trẻ nông nổi”. Nhưng giờ đây… sao trong lòng lại trống rỗng đến lạ?
Thu Hằng nhớ lại lần đầu ông ấy ngỏ lời:
“Anh không thể ngủ được khi không nghĩ đến em…”
Cô choáng ngợp. Một người đàn ông từng trải, thành đạt, có vợ con đàng hoàng – lại mê mình đến thế? Cô thấy mình đặc biệt. Thấy mình chiến thắng cả thế giới phụ nữ ngoài kia.
Nhưng khi cuộc sống chính thức bắt đầu – từ sau đám cưới hôm qua – cô mới ngộ ra, ông ấy không còn hấp dẫn như trong tưởng tượng. Không có những buổi tối cà phê, xem phim, chở nhau trên xe máy như cô từng mơ. Ông không thích nghe nhạc, không biết trend TikTok, không thích đi xa, không hiểu tiếng lóng giới trẻ, không biết pha cà phê kiểu Hàn mà cô thích.
Tệ hơn, ông ấy… hay cau có. Mỗi khi cô cười quá lớn, ông bảo “ồn ào”. Mỗi khi cô chụp ảnh sống ảo, ông thở dài lắc đầu. Cô thấy như sống cùng một bố già khó tính, không phải người tình trong mộng.
Mà, chính xác thì… ông ấy từng là bố của bạn cô.
Tôi không cần làm gì thêm. Không cần chửi rủa, không cần trả đũa. Cuộc sống sẽ dạy cho cả hai bài học mà họ chưa từng học:
Sự mê muội vì cảm giác được “trẻ lại”, sẽ không kéo dài được lâu… khi thực tế ập đến.
Tuần sau, con gái tôi gọi về. Nó giận đến mức khóc:
– Mẹ… sao mẹ không nói gì với con? Sao mẹ để bố cưới Thu Hằng? Mẹ biết từ khi nào?
Tôi nhẹ nhàng:
– Mẹ biết trước cả khi con biết. Nhưng mẹ không cần phải nói gì cả. Bố con tự chọn. Con bé kia cũng vậy.
Nó lặng người. Tôi hiểu. Con bé thương bố. Nhưng giờ, nó thương tôi nhiều hơn. Tôi không cần thắng. Tôi chỉ cần bình an.
Tin lan đi nhanh hơn cả lúc cưới. Cô dâu trẻ chuyển về nhà mẹ đẻ. Người đàn ông năm mươi lủi thủi một mình trong căn chung cư nhỏ. Con gái không còn gọi điện như xưa. Bạn bè dần tránh mặt. Họ bảo ông “khủng hoảng tuổi già”, “mất phương hướng”, “ảo tưởng sức quyến rũ của mình”.
Một buổi sáng mùa thu, ông tìm đến tôi.
Ông ngồi im lặng rất lâu trước khi nói:
– Anh sai rồi.
Tôi gật đầu:
– Ừ. Nhưng sai không phải vì cưới nó. Sai là anh đánh đổi cả gia đình để chạy theo ảo ảnh của sự trẻ trung.
Ông cúi đầu:
– Em… có thể tha thứ cho anh không?
Tôi nhìn ông thật lâu. Gió ngoài trời bắt đầu se lạnh. Tôi lấy áo khoác lên vai mình:
– Tha thứ thì dễ. Nhưng… quay lại thì không. Chúng ta không còn gì để cứu vãn nữa đâu, anh ạ.
Tôi đứng dậy, bước đi. Không quay đầu.
Tôi học cách sống một mình. Sáng đọc sách, tối đi dạo. Tôi học thiền, học yoga, học nấu những món ăn chỉ dành cho mình. Tôi không cần ai để chứng minh giá trị của mình. Bởi chính tôi – với những tổn thương từng có – đã là một phiên bản đủ đầy, mạnh mẽ.
Còn ông – người đàn ông từng ngủ cạnh tôi hai mươi năm – giờ chỉ là một ký ức mờ nhạt. Một hồi chuông cảnh tỉnh mà tôi đã vượt qua. Tôi không hận. Tôi không tiếc. Tôi chỉ biết… cảm ơn.
“Tôi từng là người vợ bị phản bội, là người mẹ đau lòng, là người phụ nữ bị tổn thương. Nhưng giờ, tôi là chính tôi – tự do, không thuộc về ai, và không còn chờ ai nữa.”