Sáng sớm thứ 7, chồng báo phải đưa đối tác đi kí hợp đồng ở Hà Nội nhưng thực chất lại cùng người yêu cũ đi Sầm Sơn thuê kh;;á;;ch sạn h::ú h::í, tôi cười nhạt khi xem tấm ảnh được bạn thân gửi cho: Thế là kế hoạch tr/ả th/ù bắt đầu, ngày nào tôi cũng làm dâu hiền vợ thảo, nấu canh này tẩm bổ cho anh ta suốt 1 năm rồi mới nộp đơn l;y d;ị, nhìn anh ta hạnh phúc bên cô vợ mới, tôi mãn nguyện vô cùng: Cứ chờ đi, kịch hay hãy còn ở phía sau!”

Sáng sớm thứ Bảy, tôi thức dậy sớm hơn thường lệ, nấu canh xương hầm táo đỏ cho chồng – món anh thích nhất. Anh ôm tôi từ phía sau, thì thầm bằng giọng ngái ngủ: “Anh phải đưa đối tác ra Hà Nội ký hợp đồng, chắc đến tối muộn mới về.” Tôi gật đầu, không hỏi gì thêm. Một tiếng sau, điện thoại rung lên – tin nhắn từ bạn thân: “Mày mở ảnh đi, xem kỹ cái người vừa check-in ở Sầm Sơn với ‘người yêu cũ’ là ai?”

Tôi mở ảnh, zoom kỹ vào từng chi tiết: biển số xe quen thuộc, cái áo sơ mi tôi mới giặt cho anh hôm qua, và… người phụ nữ đó, ôm tay anh tình tứ, đầu tựa lên vai.

Tôi không khóc. Tôi cũng không sốc. Tôi chỉ… cười nhạt. Và từ khoảnh khắc ấy, kế hoạch trả thù của tôi bắt đầu.

Hôn nhân tôi vốn không xuất phát từ tình yêu nồng cháy. Tôi lấy anh khi đã 29, cái tuổi người ta gọi là “gái ế vàng mười”. Còn anh – Tuấn – là mẫu đàn ông lịch thiệp, có công việc ổn định, vẻ ngoài đủ chỉn chu để làm hài lòng mẹ tôi và cái họ nhà chồng. Chúng tôi đến với nhau sau sáu tháng hẹn hò, không ồn ào, không hoa hồng, chỉ là những lần cà phê và vài buổi đi xem phim mà cả hai đều bận gọi điện công việc.

Nhưng tôi không ngờ, người đàn ông trầm lặng ấy lại mang trong mình một ngọn lửa – ngọn lửa của sự phản bội tinh vi.

Suốt ba năm đầu sau cưới, tôi sống trong một cái lồng son lấp lánh. Anh đi làm đúng giờ, tối về ăn cơm tôi nấu, có khi còn phụ rửa bát. Mỗi dịp lễ Tết, anh đều có quà, dù đơn giản. Anh không la hét, không ngoại tình… ít nhất là tôi tưởng vậy. Anh chỉ hay… xa nhà vì “công việc”.

Tôi từng tự hào khoe chồng với bạn bè, gọi mình là người phụ nữ may mắn vì lấy được người đàn ông biết nghĩ cho vợ.

Cho đến cái sáng thứ Bảy định mệnh ấy.

Ảnh được chụp từ xa – nhưng không thể sai vào đâu được. Người đàn ông cầm tay người phụ nữ kia là chồng tôi. Và người phụ nữ ấy… chính là người yêu cũ của anh – Linh – cô nàng “tình đầu” mà tôi tưởng anh đã chôn vùi trong quá khứ.

Tôi không gọi. Không nhắn. Tôi lưu bức ảnh vào điện thoại, khóa lại bằng mật khẩu riêng.

Tối hôm đó, anh về, kêu mệt. Tôi nấu cho anh bát canh nóng, đặt lên bàn.

“Chuyến đi thế nào anh?” – tôi hỏi.

“Cũng ổn. Đối tác hơi khó, nhưng anh xử lý xong rồi.” – anh trả lời, mắt nhìn vào màn hình điện thoại như chẳng có gì xảy ra.

Tôi mỉm cười. Lòng tôi đóng băng.

Từ hôm đó, tôi bắt đầu “chăm chồng” nhiều hơn. Tôi dậy sớm nấu canh, ghi chú thực đơn dinh dưỡng, dỗ dành anh sau giờ làm. Tôi không tỏ vẻ nghi ngờ, không ghen tuông, không tra hỏi – chỉ lặng lẽ xây dựng hình ảnh một người vợ tận tụy không tì vết.

Mỗi bát canh, tôi đều thêm nấm linh chi, kỷ tử, đông trùng hạ thảo – tôi muốn anh thật khỏe, thật nhiều năng lượng… để rồi khi mất đi mọi thứ, anh sẽ càng tiếc.

Tôi thậm chí còn đề nghị anh gửi thêm tiền về cho mẹ chồng, mua quà cho em gái anh, tổ chức sinh nhật linh đình – tôi làm tất cả, như một nàng dâu chuẩn mực trên mạng xã hội.

Anh say mê với vai diễn “người chồng thành đạt” đến mức quên rằng vợ mình cũng có thể đang diễn.

Tôi bắt đầu thu thập. Tin nhắn, lịch sử định vị, thẻ tín dụng, hóa đơn khách sạn – tất cả tôi lưu trữ kỹ càng. Tôi thuê người theo dõi anh, lắp camera nhỏ trong xe anh, và lưu toàn bộ bản ghi ra ổ cứng bí mật.

Một năm sau – đúng sinh nhật anh – tôi tổ chức một bữa tiệc bất ngờ. Bạn bè, đồng nghiệp, người thân đều có mặt.

Giữa lúc cao trào, tôi lấy điện thoại, chiếu lên màn hình lớn đoạn video 15 giây: anh và cô ta – trong khách sạn Sầm Sơn.

Căn phòng nín lặng. Mẹ anh ngất xỉu. Em gái anh bật khóc.

Anh quay sang nhìn tôi, mặt trắng bệch: “Em… sao em lại…”

Tôi cười: “Chúc mừng sinh nhật anh. Món quà cuối cùng của em.”

Tôi rời khỏi căn nhà đó hôm sau. Không tranh giành gì – nhà, xe, tài khoản – tôi không lấy một xu. Tôi đưa anh tờ đơn ly hôn đã ký, kèm theo USB chứa toàn bộ bằng chứng.

Anh không nói được lời nào, chỉ cúi gằm mặt.

Ba tháng sau, anh cưới Linh – người tình cũ, người anh từng nói “chỉ là quá khứ”.

Tôi đi du lịch, thay số, chuyển nơi làm việc. Đêm tân hôn của anh, tôi gửi một bó hoa trắng tới khách sạn nơi họ nghỉ, kèm tấm thiệp: “Chúc anh sống thật hạnh phúc. Kịch hay mới chỉ bắt đầu.”

Sau ly hôn, tôi dọn đến một căn hộ nhỏ ở trung tâm thành phố – không sang trọng, nhưng đủ yên tĩnh để bắt đầu lại. Ngày đầu tiên trong cuộc đời mới, tôi đứng trước gương, cắt phăng mái tóc dài từng được anh vuốt ve, tự nhủ: “Từ nay, em sống cho chính mình.”

Tôi nộp đơn xin nghỉ việc ở công ty cũ – nơi tôi từng làm trợ lý giám đốc, suốt ngày chạy theo những bản thảo và lịch họp như cái bóng của anh. Tôi dùng tiền tiết kiệm đầu tư vào một khóa học digital marketing chuyên sâu, sau đó bắt đầu xây dựng thương hiệu mỹ phẩm thiên nhiên online.

Thương hiệu “Linh Lan” của tôi khởi đầu bằng những đơn hàng nhỏ, vài bài viết chia sẻ kinh nghiệm chăm sóc da – rồi dần dần được chú ý vì chất lượng thật, trải nghiệm thật. Một năm sau, tôi đã có văn phòng riêng, một nhóm cộng sự tâm huyết, và hàng nghìn khách hàng trung thành.

Tôi vẫn không yêu ai – chưa cần. Với tôi, tự do là món quà quý giá nhất. Tôi tự mua xe, đi du lịch châu Âu, thử nhảy dù, học nấu món Pháp. Mỗi sáng thức dậy không còn phải nghĩ “chồng mình hôm nay sẽ nói dối điều gì”, là một kiểu hạnh phúc.

Về phần Tuấn, tôi không quan tâm nhiều – cho đến khi một người bạn cũ tình cờ kể trong một buổi hội thảo:

“Chồng mày giờ cũng… xuống dốc rồi đấy. Công ty anh ta bị kiện vì một hợp đồng sai sót. Còn con Linh… nghe bảo bỏ việc, ở nhà bán đồ livestream mà chẳng ai xem…”

Tôi không vui cũng chẳng buồn. Tôi chỉ thấy… bình thản. Như thể từng cơn giông đã đi qua, và giờ, bầu trời cứ thế sáng dần.

Nhưng tôi chưa dừng ở đó.

Hai năm sau ly hôn, tôi được mời làm diễn giả tại một diễn đàn doanh nhân trẻ – nơi hội tụ những tên tuổi đang lên của ngành kinh doanh. Tôi gần như không nhận ra cái tên xuất hiện trong danh sách khách mời: “Nguyễn Hoàng Tuấn – Giám đốc điều hành Công ty TNHH T&T” – anh, với chức danh giờ đã là “tạm thời”.

Ngày diễn ra sự kiện, tôi bước lên sân khấu trong bộ vest trắng, mái tóc ngắn sắc sảo, ánh mắt tự tin.

Khi kết thúc bài phát biểu về “Sự tái sinh từ thất bại”, tôi liếc xuống dưới – anh đang ngồi ở hàng ghế cuối, mắt mở to, cằm hơi run. Bên cạnh là Linh – nhợt nhạt, trang điểm dày cộm, ánh mắt lạc lõng.

Sau phần giao lưu, anh tiến lại gần:

“Em… thay đổi nhiều quá… Anh xin lỗi vì…”

Tôi ngắt lời anh bằng một nụ cười rất nhẹ:

“Anh không cần xin lỗi. Nhờ anh mà em mới là em hôm nay.”

Linh đứng bên cạnh, gượng gạo hỏi:

“Em làm bên mỹ phẩm đúng không? Thương hiệu gì ấy nhỉ?”

Tôi đáp bằng giọng lịch sự:

“Linh Lan. Cái tên nghe hơi quen với chị nhỉ?”
(Tôi cố nhấn mạnh chữ “Linh” – ánh mắt lướt qua cô ta như một nhát dao sắc lịm.)

Họ nhìn nhau, im lặng.

Trước khi rời đi, tôi quay lại, nói thêm:

“À, nếu chị cần sản phẩm chăm sóc da, bên em có dòng chống lão hóa rất tốt. Đặc biệt phù hợp với phụ nữ… từng nhiều lần chịu áp lực tâm lý.”

Tôi bước đi, tiếng giày vang đều trên sàn đá – không ngoảnh lại.

Ngày tôi chính thức được vinh danh là một trong “Top 10 phụ nữ truyền cảm hứng năm”, tôi đứng trên sân khấu, ánh đèn chiếu rọi, lòng không vướng một chút hận thù nào nữa.

Họ – anh ta và người cũ – đã tự nhận lấy quả báo của mình.

Còn tôi – người từng là “dâu hiền vợ thảo”, giờ đứng đây, là chính mình, vẹn nguyên và mạnh mẽ.

Đôi khi, trả thù ngọt ngào nhất không phải là khiến ai đó đau khổ ngay lập tức… mà là để họ chứng kiến ta sống hạnh phúc – thứ hạnh phúc mà họ không bao giờ có thể phá vỡ, cũng không bao giờ có được.

Và đúng như tôi đã nói:
Kịch hay… luôn ở phía sau.