Trời vừa mờ sáng, sương giăng trắng xóa phủ kín lối mòn dẫn vào nghĩa trang nhỏ cuối thôn. Trong làn sương lạnh buốt tháng Sáu, một người đàn ông đứng lặng trước ngôi mộ đơn sơ, ánh mắt sâu thẳm như chất chứa hàng vạn nỗi niềm. Ông là tỷ phú Lâm Khánh – cái tên từng làm rúng động thương trường toàn cầu. Vậy mà hôm nay, người đàn ông quyền lực ấy lại run run đưa tay lau lớp bụi mờ trên bia mộ người vợ cũ. Nhưng chính lúc ấy, ông chết lặng… phía xa, một bé gái chừng bảy tuổi đang rụt rè nhìn ông. Đôi mắt, chiếc cằm, sống mũi – tất cả… như thể một bản sao thu nhỏ của ông.
Mười năm trước, Lâm Khánh rời khỏi quê nhà với đôi bàn tay trắng và một trái tim tan nát. Cuộc hôn nhân giữa anh và Hương – người con gái cùng anh lớn lên từ thuở thiếu thời – đã đổ vỡ sau ba năm chung sống. Khánh ra đi khi trong lòng ngổn ngang giấc mộng lớn và nỗi dằn vặt không nguôi về người vợ luôn âm thầm hi sinh vì mình. Anh đi trong lặng lẽ, không một lời từ biệt, chỉ để lại bức thư xin lỗi ngắn ngủi.
Thời gian trôi đi như gió thoảng, nhưng cuộc đời Khánh lại như một cơn bão. Từ nhân viên thực tập trong công ty công nghệ nước ngoài, anh vươn lên bằng trí tuệ, lòng quả cảm và cả sự liều lĩnh. Chỉ trong tám năm, Khánh đã xây dựng được một đế chế tài chính riêng, lọt vào top những doanh nhân thành đạt nhất châu Á. Anh có tất cả – tiền bạc, danh vọng, siêu xe, những mối quan hệ đắt giá, và cả một người vợ mới xinh đẹp, xuất thân từ gia đình tài phiệt.
Nhưng tận sâu trong tim, mỗi đêm Khánh vẫn trằn trọc. Những cơn mơ dai dẳng về ánh mắt u buồn của Hương ám ảnh anh. Nỗi day dứt như một con dao cùn cứa từng lát vào tâm can. Mỗi lần báo chí nhắc đến “người vợ đầu đã khuất” là anh chỉ im lặng, chẳng ai biết rằng trái tim tưởng như sắt đá của vị tỷ phú ấy lại yếu mềm đến vậy.
Cho đến ngày hôm ấy – ngày anh quyết định quay về…
Khánh trở lại làng cũ sau mười năm vắng bóng. Làng nhỏ chẳng còn ai quen biết, ngoại trừ bà Hai bán hàng rong đầu ngõ vẫn nhận ra anh dù mái tóc đã điểm bạc. Bà kể: “Con Hương mất cách đây bảy năm. Nó bệnh nặng, không ai chăm, chết trong cô độc. Người ta chôn nó ở góc nghĩa trang cuối làng, cạnh cây bàng già.”
Tim Khánh như ngừng đập.
Anh lặng lẽ đi tìm. Cơn mưa phùn lất phất rơi như những giọt lệ muộn màng của trời đất. Trước mộ Hương, Khánh đứng rất lâu. Chẳng ai biết anh đã khóc bao lâu, chỉ biết lớp bụi đất lạnh kia không thể che giấu một quá khứ nát tan.
Và rồi… cô bé xuất hiện.
Bé gái khoảng bảy tuổi, tóc xoăn nhẹ, làn da trắng, mắt đen lay láy. Nhìn thấy Khánh, con bé sững lại. Khánh cũng vậy. Anh chưa từng nghĩ có ngày sẽ thấy một gương mặt non nớt mà giống mình đến vậy – giống một cách kỳ lạ đến rùng mình.
“Cháu là… con ai?” – Khánh lắp bắp.
Cô bé cúi đầu, giọng lí nhí: “Cháu tên là Mận. Mẹ cháu tên là Hương ạ…”
Cả thế giới sụp đổ dưới chân Khánh.
Anh gục xuống bên mộ Hương, tay run rẩy bới lớp đất khô như thể có thể tìm lại điều gì đã mất. Con bé đứng đó, đôi mắt mở to, không hiểu vì sao người đàn ông xa lạ ấy lại khóc như mưa.
“Mận ơi, cháu sống với ai?” – Khánh nghẹn ngào hỏi.
“Cháu sống với bà nội. Bà bảo bố cháu đã bỏ đi lâu lắm rồi… Mẹ cháu mất khi cháu mới hơn một tuổi.”
Khánh ngồi thụp xuống, ôm lấy Mận. Bàn tay anh siết chặt như sợ chỉ cần lơi ra là cô bé sẽ tan biến như một giấc mộng.
Tối hôm đó, Khánh tìm đến căn nhà cũ nơi Hương từng sống. Căn nhà nhỏ lụp xụp, vách đã mối mọt, chỉ còn bà cụ hơn 70 tuổi – mẹ của Hương – đang nằm trên giường rơm, bệnh tật giày vò.
Bà nhận ra Khánh. Và khi nghe Khánh hỏi về Mận, bà cụ chỉ thở dài: “Nó là con anh. Hương không nói, nhưng tôi biết. Ngày anh đi, nó đã có thai. Nó đợi anh… đợi đến lúc sinh con, rồi lại đợi trong bệnh tật. Nhưng anh không trở lại…”
Bà quay đi, giấu dòng nước mắt lặng lẽ.
Khánh quỳ xuống bên giường, nước mắt chảy dài. “Con xin lỗi… Con không biết… Con không biết gì cả…”
Giọng bà cụ yếu ớt: “Muộn rồi, nhưng Mận vẫn còn. Nó là tất cả những gì Hương để lại…”
Từ ngày gặp Mận, cuộc sống của Lâm Khánh đảo lộn. Người đàn ông từng sắt đá trên thương trường giờ đây lại mất ngủ mỗi đêm, lòng ngập tràn những câu hỏi về bảy năm qua – những năm tháng con gái ông lớn lên thế nào, sống ra sao trong căn nhà nghèo đến mức không có cả cửa gỗ tử tế, bữa ăn chỉ toàn cơm nguội với rau luộc, một mùa đông phải mặc áo mỏng đi học vì không có tiền mua áo len.
Mỗi chi tiết bà cụ kể lại như một nhát dao cứa vào tim Khánh. Anh không thể tưởng tượng nổi đứa trẻ máu mủ của mình – đứa bé có đôi mắt giống anh đến lạ – lại lớn lên trong cô độc như thế, còn anh thì đang ngồi phòng điều hòa 20 độ, ăn tối trong khách sạn 5 sao, họp với những CEO từ Silicon Valley.
Anh đã bỏ rơi con gái mình. Một cách tàn nhẫn.
Mấy ngày sau, Khánh quyết định đưa Mận lên thành phố. Ban đầu bà cụ phản đối, bảo rằng “trẻ con quen đất quen người rồi, thay đổi đột ngột sẽ hoảng loạn”. Nhưng Mận, bằng một ánh mắt buồn và cái gật đầu nhỏ xíu, đã khiến Khánh biết: con bé cũng đang chờ một điều gì đó – một phép màu, một hy vọng… hay chính là một người cha.
Và rồi chuyến xe rời làng vào lúc bình minh ló rạng. Mận ngồi trong lòng Khánh, ôm chặt con gấu bông đã sờn cũ. “Con có tên thật là gì?” – Khánh hỏi. Mận lí nhí: “Mẹ gọi con là Khánh Mận. Vì mẹ bảo tên ba là Khánh…”
Anh bật khóc.
Cuộc sống mới không hề dễ dàng.
Khánh đưa Mận về căn biệt thự lớn nơi anh sống cùng vợ là Diễm – một tiểu thư xuất thân danh giá. Diễm sững người khi thấy chồng ôm về một đứa bé gái. Khánh không giấu giếm. Anh nói sự thật, từng chi tiết, từng giọt nước mắt. Và Diễm, như nhiều người khác trong giới thượng lưu, không dễ chấp nhận “một đứa con ngoài giá thú xuất hiện phá vỡ trật tự gia đình”.
Những ngày đầu, Diễm lặng lẽ né tránh, rồi dần trở nên lạnh nhạt. Bữa ăn ba người trở nên nặng nề, khi Diễm luôn tìm lý do tránh mặt. Mận sống lặng lẽ, chẳng bao giờ than vãn, nhưng Khánh hiểu, con bé cảm nhận được mình là “người ngoài”. Nó hay ngồi vẽ một mình ở ban công, vẽ những hình ảnh về cánh đồng làng, ngôi nhà gỗ, và người mẹ đã khuất – gầy gò, hiền hậu, đứng trong bếp đợi con về.
Một ngày, Mận hỏi Khánh:
“Ba ơi, con có thể gọi ba là ba thật không?”
Khánh ôm con vào lòng, gật đầu, giọng nghẹn ngào:
“Từ bây giờ… ba sẽ không rời con thêm lần nào nữa.”
Nhưng cuộc đời không đơn giản như vậy.
Truyền thông đánh hơi được câu chuyện “con rơi” của tỷ phú Lâm Khánh. Báo mạng giật tít: “Tình cũ – con riêng – bí mật chấn động của doanh nhân hàng đầu Việt Nam”. Hàng loạt bài viết, hình ảnh Hương, những tin đồn thêu dệt lan tràn. Diễm nổi giận, đập phá và tuyên bố: “Anh chọn tôi hoặc đứa trẻ!”
Khánh không ngần ngại. Anh ký đơn ly hôn.
Báo chí càng thêm rúng động khi Diễm tổ chức họp báo công bố mọi chuyện, lên án Khánh “đạo đức giả”, “lấy nước mắt con trẻ để tô vẽ hình ảnh người cha lý tưởng”.
Giữa bão scandal, Khánh đưa Mận rời khỏi thành phố. Hai cha con chuyển đến Đà Lạt, thuê một ngôi nhà gỗ nhỏ trên đồi, tránh xa ống kính phóng viên. Mận được học ở trường quốc tế, được vẽ tranh mỗi chiều, được nghe ba kể chuyện cổ tích mỗi tối. Những ngày êm đềm trôi qua như lời chuộc lỗi muộn màng.
Một năm sau, vào dịp giỗ của Hương, Khánh đưa Mận về làng. Cô bé nay đã lanh lợi, tóc dài ngang vai, nét mặt tràn đầy sức sống.
Trước mộ Hương, Mận cúi đầu khấn:
“Mẹ ơi, con đã gặp ba. Ba là người tốt mẹ ạ. Ba đưa con đi học, kể chuyện mỗi tối, và dạy con làm bánh. Con nhớ mẹ nhiều lắm… nhưng con hạnh phúc rồi.”
Khánh lặng lẽ lau nước mắt. Mười năm anh sống như kẻ mộng du trong danh vọng, nhưng phải đến lúc này, anh mới thực sự thấy mình sống – vì có con, và vì đã biết yêu thương đúng cách.
Bà cụ, mẹ Hương, cũng ngồi bên cạnh, run rẩy nắm tay cháu ngoại.
“Nó giống y mẹ nó. Nhưng tính thì giống con – bướng, mà tình cảm.”
Khánh cười, nghẹn ngào.
Họ đứng đó, ba thế hệ – một người đi xa, một người trở về, một người bắt đầu sống lại từ trong đổ nát.
Không ai có thể quay ngược thời gian. Nhưng người ta có thể chọn yêu thương từ hiện tại, và làm điều đúng đắn cho tương lai.
Lâm Khánh, từ một kẻ thành công nhưng cô đơn, đã tìm thấy ánh sáng trong hình hài một bé gái – kết tinh của một tình yêu cũ, một lỗi lầm chưa kịp sửa chữa, và một cơ hội để được làm cha lần nữa.