Ba năm trước, tôi và An – vợ cũ – chính thức ly hôn sau gần một thập kỷ chung sống. Không có ai phản bội ai. Chỉ là tôi đã quá bận bịu với tham vọng, còn cô ấy quá cô đơn trong cuộc hôn nhân không lời an ủi.
Tôi nhận nuôi con trai đầu lòng, còn cô ấy đưa con gái về sống cùng bà ngoại. Chúng tôi thỏa thuận tôi sẽ gửi tiền chu cấp hàng tháng – 3 triệu một tháng, không nhiều, nhưng đủ với một vùng quê yên bình. Tôi tin cô ấy sẽ dùng đúng số tiền ấy cho con, dù không còn ràng buộc pháp lý.
Sau ly hôn một năm, tôi tái hôn với Hương – cô gái trẻ hơn tôi 7 tuổi, nhẹ nhàng và khéo léo. Cuộc sống tưởng chừng như sang trang. Chúng tôi có một con chung, một ngôi nhà riêng và tôi cũng mua được xe, dù là trả góp.
Nhưng có những đêm nằm bên cạnh Hương, tôi vẫn chợt nhớ đến ánh mắt của An ngày rời đi – trống rỗng đến mức tôi không thể quên.
Chiều hôm đó, khi tôi bước vào nhà và thấy An ngồi trên ghế sofa, tim tôi lập tức đập loạn. Cô ấy ăn mặc đơn giản, nhưng ánh mắt và phong thái lại khác hẳn. Đôi mắt không còn vương nét mệt mỏi như xưa.
“Chào anh. Em đến để đưa thiệp cưới,” cô ấy nói, đặt nhẹ chiếc phong bì lên bàn.
Vợ tôi chạy ra, vẻ tò mò:
“Ôi, chị là…?”
“Vợ cũ của anh Quân,” An đáp gọn.
Tôi khẽ gật đầu xác nhận. Hương thoáng sững người, rồi lập tức đổi sắc mặt như thể muốn lấy điểm:
“Chị uống nước cam nhé, hay nước lọc cho mát? Mùa này nóng quá!”
An lắc đầu. Cô chỉ đẩy chiếc phong bì về phía tôi.
“Bên trong có thiệp mời. Và… toàn bộ số tiền anh đã gửi trong ba năm qua. Em không tiêu một đồng nào.”
Tôi sững sờ mở phong bì ra – những cọc tiền mới cứng, tổng cộng đúng 108 triệu đồng.
Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì Hương đã nhanh tay cầm lấy, cười tươi:
“Ôi, cảm ơn chị chu đáo quá. Chỗ tiền này vợ chồng em sẽ gửi lại cho cháu sau vậy.”
Tôi khẽ liếc vợ, không nói. Bởi tôi biết cô ấy nói vậy thôi, chứ tiền vào tay rồi thì coi như xong.
An không phản ứng. Cô đứng dậy:
“Em chỉ ghé chút. Mời anh… và chị, nếu rảnh, đến dự đám cưới của em. Sẽ tổ chức ở khách sạn Grand vào cuối tuần.”
Vừa bước ra khỏi cửa, một chiếc Mercedes S-Class đen bóng lặng lẽ đỗ lại. Người đàn ông mở cửa bước xuống, ăn mặc chỉn chu, lịch thiệp. Mắt tôi tối sầm khi nhận ra anh ta.
Đó là Minh – người bạn thân nhất của tôi hồi đại học, người từng suýt trở thành anh em cột chèo với tôi nếu tôi không cưới An trước.
An quay lại, bắt gặp ánh mắt tôi đang dán chặt vào Minh. Cô không cười, chỉ nhìn tôi giây lát rồi bước lên xe, cùng Minh rời đi.
Hương nhìn tôi, vẻ thảng thốt:
“Anh quen người đó hả?”
Tôi không trả lời. Trong đầu tôi chỉ văng vẳng câu hỏi: Họ đến với nhau từ bao giờ?
Tối hôm đó, tôi mở điện thoại, vào Facebook của An – nơi tôi đã âm thầm theo dõi suốt những năm qua. Bức ảnh thiệp cưới được đăng cách đây vài ngày, Minh là chú rể. Bên dưới là cả trăm lời chúc phúc. Không một lời nào từ tôi.
Tôi bỗng thấy mình như kẻ ngoại cuộc trong chính câu chuyện của mình. Ba năm qua, tôi mải chạy theo danh vọng, mải chăm lo cho gia đình mới, và quên mất rằng có một người phụ nữ vẫn đang một mình nuôi con, gom góp từng đồng để… trả lại tôi nguyên vẹn.
Vì sao?
Tôi không biết.
Nhưng tôi thấy nhục nhã đến ê chề.
Hai ngày sau, tôi lấy xe chạy một mạch về quê mẹ An. Tôi nói dối vợ rằng đi công tác, vì tôi biết cô ấy sẽ chẳng bao giờ đồng ý cho tôi quay lại tìm người cũ. Hương là kiểu người khôn khéo nhưng luôn giữ trong lòng sự so đo. Cô ấy sẽ không chịu được nếu tôi vẫn còn quan tâm đến An hay đứa con riêng của mình.
Con gái tôi – bé Thảo – đã tám tuổi. Lần cuối tôi gặp con là sinh nhật nó ba tuổi. Sau ly hôn, tôi gần như cắt đứt mọi liên hệ. Phần vì bận rộn, phần vì vợ mới không thích. Nhưng tôi biết sâu trong thâm tâm mình, tôi đã lảng tránh trách nhiệm.
Đến cổng nhà, tôi đứng một lúc lâu mới dám bấm chuông. Chính An ra mở cửa. Trái với tưởng tượng, cô không hề tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi.
“Anh về rồi à?”
Giọng cô nhẹ tênh, không trách móc, không chào đón. Như thể tôi là một vị khách không mời mà đến.
Tôi gật đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
“Anh có thể gặp Thảo được không?”
An khẽ nghiêng đầu, rồi quay người bước vào nhà. Tôi theo sau, tim đập mạnh khi nghe tiếng trẻ con ríu rít trong bếp.
“Thảo, có khách đến này con!”
Bé gái chạy ra, tóc buộc hai bên, mặt mũi sáng sủa. Khi nhìn thấy tôi, con khựng lại. Dù chưa từng nghe gọi “ba”, ánh mắt nó nhìn tôi vẫn có chút gì đó quen thuộc, rồi lạ lẫm.
Tôi quỳ xuống:
“Chào con… Ba là Quân, ba ruột của con.”
Thảo chỉ im lặng, rồi bất ngờ quay lưng chạy vào phòng. Tôi thấy mắt mình cay xè.
An không nói gì, chỉ đưa tôi cốc nước lọc:
“Ba năm qua, Thảo vẫn khỏe. Nó học tốt, ngoan. Nhưng em chưa từng cho con biết về anh. Không phải vì thù ghét. Chỉ vì em sợ… con bé sẽ thất vọng.”
Tôi nắm chặt cốc nước trong tay, cảm giác như vừa bị giáng một cú thật mạnh vào ngực.
“Vì sao… em lại trả lại tiền cho anh? Tại sao không giữ lấy để lo cho con?”
An nhìn tôi, ánh mắt bình thản:
“Vì em không muốn mắc nợ anh. Em không muốn con nghĩ rằng mẹ nó sống dựa vào bố, người không còn ở bên.”
Tôi lặng đi.
An nói tiếp, giọng chậm rãi:
“Anh từng nghĩ rằng tiền là đủ, là cách để chuộc lại lỗi lầm, phải không? Nhưng anh có biết không… có những đêm Thảo sốt 39 độ, em bế con chạy bộ gần 3 cây số đến trạm y tế. Có lúc hai mẹ con chỉ ăn cơm chan nước mắm vì không đủ tiền. Nhưng em không dùng đến số tiền anh gửi. Em để dành, vì em biết, có ngày sẽ trả lại.”
Tôi rướn người về phía cô:
“Anh sai rồi, An ạ. Anh đã quá hèn khi bỏ rơi hai mẹ con. Nhưng anh muốn sửa sai. Dù em sắp cưới người khác, dù mọi chuyện đã muộn… cho anh gặp con, chăm sóc nó, được không?”
An nhìn tôi, rồi khẽ lắc đầu:
“Anh không thể đến một lần rồi lại đi như trước nữa. Nếu anh thật sự muốn làm cha, thì hãy bắt đầu bằng việc làm bạn với con. Không cần mang danh xưng gì cả. Cứ là một người tốt với nó thôi, được chứ?”
Tôi gật đầu. Và lần đầu tiên sau ba năm, tôi thấy mình đang làm đúng một việc.
Ngày cưới
Tôi đến đám cưới An. Một mình. Không nói với ai. Đứng lặng ở cuối sảnh.
An trong chiếc váy cưới trắng, nhẹ nhàng và rực rỡ. Minh bên cạnh, ánh mắt không còn là sự ganh đua của thời sinh viên mà là sự chín chắn, điềm đạm.
Tôi chợt nhận ra… có những người đến muộn trong đời nhau không phải vì không yêu, mà vì không biết cách yêu đúng lúc.
Tiệc cưới đông đúc, sang trọng, nhưng tôi chỉ ngồi im lặng ở góc khuất. Khi An và Minh đến gần, cô nhìn tôi, khẽ mỉm cười:
“Cảm ơn anh đã đến.”
Tôi không đáp, chỉ gật đầu. Minh chìa tay ra, bắt tay tôi thật chặt:
“Cảm ơn vì đã từng là một phần trong cuộc đời An. Tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy và Thảo.”
Tôi cười gượng, lòng nhẹ hơn bao giờ hết. Bởi tôi biết, ít nhất, An đã tìm được hạnh phúc mà cô xứng đáng có.
Một tháng sau
Tôi bắt đầu đến đón Thảo mỗi cuối tuần. Lúc đầu con bé còn dè dặt, nhưng rồi cũng dần quen. Tôi đưa con đi sở thú, công viên, dạy con vẽ và đọc sách. Mỗi lần nhìn thấy nó cười, tôi lại thấy tim mình sáng lên một chút.
Hương – vợ hiện tại – dĩ nhiên không vui. Cô ấy lạnh nhạt ra mặt. Và tôi hiểu, mối quan hệ này rồi cũng sẽ không thể giữ lâu nếu thiếu đi sự cảm thông. Có những thứ mình chọn sai, thì cũng phải đủ can đảm để buông.
Một hôm, Thảo vẽ tặng tôi một bức tranh: “Ba và con đi chơi.” Dưới bức tranh, con viết chữ nguệch ngoạc:
“Con yêu ba. Dù ba không ở cùng con, nhưng con biết ba đang cố gắng.”
Tôi bật khóc.
Cuộc đời không cho ai bắt đầu lại từ đầu. Nhưng nó luôn cho ta cơ hội sửa sai nếu ta dám đối mặt với quá khứ. Tôi đã đánh mất một người phụ nữ từng yêu mình nhất, đánh đổi những tháng năm đáng lẽ phải ở bên con gái.
Nhưng hôm nay, tôi có thể nhìn vào gương và thấy một người cha đang dần trở thành người mà con gái mình có thể tự hào.
Và như thế… là đủ.