“Vợ đã không chịu nghỉ việc ở nhà chăm con, còn hay đi sớm về muộn. Không chăm lo cho mẹ chồng. Tôi bực quá đưa vợ về nhà ngoại, nhờ bố vợ dạy lại. Bố vợ chỉ gật gù, bảo ‘để tôi nói chuyện lại’. Tôi an tâm ra về. Nhưng sáng hôm sau, khi lướt Facebook, tôi tái mét nhìn bức ảnh ông đăng công khai kèm caption: ‘Nhà tôi nuôi được hổ dữ!’…”
Tôi là đàn ông, là trụ cột gia đình. Tôi đi làm về là muốn có bữa cơm nóng hổi, căn nhà gọn gàng, tiếng con cười và mẹ tôi – người mẹ già yếu của tôi – được chăm sóc chu đáo.
Thế nhưng, mọi thứ bắt đầu đảo lộn từ khi vợ tôi sinh con. Mọi người cứ nói sinh xong phụ nữ hay “trầm cảm”, “mệt mỏi”, “thiếu ngủ”, nhưng tôi thấy đó là cái cớ. Bao đời nay phụ nữ vẫn sinh con, vẫn làm tròn bổn phận. Mẹ tôi kể, ngày xưa bà đẻ tôi xong hôm sau vẫn gánh nước giặt tã. Có sao đâu?
Ấy vậy mà vợ tôi – một đứa từng là nhân viên văn phòng – sinh con xong lại nhất định không chịu nghỉ việc ở nhà. Tôi bảo, thôi thì con còn nhỏ, công ty có gì mà quan trọng bằng gia đình? Vợ tôi chỉ nói lạnh lùng:
– Em đi làm để giữ công việc, cũng là để con có tương lai tốt hơn.
Tôi nén bực, gật đầu. Nhưng rồi mọi chuyện càng lúc càng vô lý. Cô ta đi sớm về muộn, lắm hôm bữa cơm cũng không nấu. Mẹ tôi thì già yếu, phải trông cháu, ấy vậy mà vợ tôi chẳng đỡ đần. Đến cả việc rửa bát cô ta cũng tính chia theo… ngày chẵn lẻ!
Tôi góp ý thì vợ nói tôi cổ hủ, gia trưởng. Bảo tôi thử thay bỉm cho con, rửa bình sữa, rồi sẽ hiểu. Tôi không hiểu nổi – đàn ông thì phải lo việc lớn, sao bắt tôi làm chuyện vặt?
Đỉnh điểm là hôm mẹ tôi bị tụt huyết áp, nằm bẹp cả buổi mà vợ tôi đi làm về vẫn thản nhiên lên phòng ôm con ngủ, bảo:
– Con quấy cả đêm, em không ngủ đủ. Mẹ thì có anh chăm rồi.
Tôi uất quá. Đêm đó, tôi nằm trằn trọc cả đêm. Sáng hôm sau, tôi dậy sớm. Nhìn vợ đang bận rộn mặc đồ cho con, tôi buông một câu:
– Em không xứng làm vợ, làm dâu. Về nhà ngoại đi. Để bố mẹ em dạy lại.
Vợ không nói gì. Cô ta chỉ cúi đầu bế con, chuẩn bị đồ đạc. Tôi chở hai mẹ con về tận nhà ngoại, gặp bố vợ. Ông già lặng im nghe tôi nói, chỉ gật gù:
– Được rồi, để tôi bảo ban lại con gái. Anh cứ yên tâm.
Tôi thở phào, yên trí ra về, lòng nhẹ nhõm. Ít ra thì còn người lớn trong nhà hiểu chuyện.
Sáng hôm sau, tôi mở điện thoại, vào Facebook như thường lệ. Và tôi tái mét mặt khi thấy một bức ảnh do bố vợ đăng công khai: một tấm ảnh vợ tôi đang cười rạng rỡ bế con, sau lưng là tôi – rõ ràng là lúc đưa về hôm qua, tôi đứng cúi đầu nhìn xuống.
Dòng caption đính kèm:
“Nhà tôi nuôi được hổ dữ. Cái gì không thuần hóa được thì đem gửi vườn bách thú thôi.”
Tôi sốc. Nhưng chưa kịp phản ứng, hàng trăm comment phía dưới đã xuất hiện. Bạn bè ông, cả họ hàng, thậm chí mấy người tôi không quen cũng vào thả haha. Có người còn viết:
“Khôn thế chứ lị. Gửi về ngoại là đúng rồi, đỡ tốn gạo bên kia!”
Cơn giận trong tôi bốc lên tận óc. Tôi gọi cho bố vợ. Ông nghe máy, giọng thản nhiên:
– À, thấy chưa? Tôi bảo rồi, tôi sẽ nói chuyện lại. Mà anh yên tâm, nhà tôi đang huấn luyện lại… chồng ấy chứ không phải con gái.
Tôi tên Hằng. Tôi từng nghĩ rằng, hôn nhân là cùng nhau vun vén một mái nhà. Nhưng tôi đã nhầm. Tôi từng yêu chồng mình vì anh hiền, biết lo cho mẹ. Nhưng sau khi cưới, tôi mới hiểu ra – “lo cho mẹ” trong từ điển của anh có nghĩa là mặc định tôi phải gánh vác phần đó.
Tôi sinh con, cơ thể kiệt quệ, tâm lý sa sút, đêm mất ngủ, ngày vẫn phải cố tươi cười cho vừa lòng mẹ chồng. Chồng tôi thì đi làm về… nằm xem điện thoại. Thậm chí một lần tôi phát hiện anh chát với đám bạn, khoe:
“Đàn bà mà ở nhà là quen ăn hại. Phải bắt nó đi làm mới biết kiếm tiền cực thế nào.”
Tôi uất ức. Tôi vẫn đi làm. Tôi cố gắng giữ vị trí của mình, để sau này con tôi có cuộc sống tốt hơn. Nhưng với anh, tôi là một người vợ thất bại chỉ vì… không mang cơm ra kịp lúc.
Tôi đã cố. Nhưng đến lúc mẹ chồng ốm, tôi đang sốt, vừa hút sữa cho con, anh vẫn nhìn tôi như kẻ có tội.
Tôi im lặng thu đồ khi bị đuổi về nhà mẹ đẻ. Không phải tôi yếu đuối. Tôi chỉ muốn cho anh thấy một thứ: sự im lặng của phụ nữ đôi khi là hồi chuông kết thúc.
Tôi nghĩ bố sẽ bênh anh. Nhưng không, ông chỉ cười nhạt và nói:
– Ngày xưa ba cũng nghĩ giống thằng rể. Mà nhìn má con bây giờ, ba còn thấy xấu hổ.
Đêm đó, bố tôi viết status kia. Tôi đọc xong vừa buồn cười, vừa cảm động.
Anh nhắn tin cho tôi sau đó, bảo tôi xóa bài. Tôi không trả lời.
Ba ngày sau, mẹ anh đến xin gặp tôi. Bà nắm tay tôi, nước mắt giàn giụa:
– Mẹ xin lỗi. Mẹ không biết mọi chuyện lại như vậy. Thằng Tùng nó giống ba nó, khó thay đổi lắm. Nhưng con đừng bỏ nó…
Tôi im lặng. Tôi chưa từng nghĩ sẽ bỏ. Tôi chỉ muốn được tôn trọng.
Chồng tôi cuối cùng cũng đến. Nhưng lần này, không phải với giọng hách dịch. Anh cúi đầu:
– Anh sai rồi. Anh muốn học lại… làm chồng.
Tôi vẫn chưa trả lời. Nhưng tôi biết, chỉ khi nào người ta học cách đứng bên cạnh, chứ không chỉ đạo từ trên xuống, hôn nhân mới có thể đi tiếp.