Tôi từng nghĩ công việc trông trẻ chỉ đơn giản là thay tã, pha sữa, dỗ dành những cơn khóc dai dẳng. Nhưng không ai nói với tôi rằng có ngày, tôi sẽ trở thành mẹ nuôi bất đắc dĩ của một đứa trẻ bị bỏ rơi, sống lay lắt trong căn nhà dột nát giữa vùng quê nghèo. Mười năm trôi qua, mọi thứ tưởng chừng đã lắng lại, cho đến khi một chiếc xe sang trọng đỗ xịch trước cổng, và người đàn ông mặc vest đen lạnh lùng đưa ra một lời đề nghị khiến tim tôi lạnh buốt: “Trả lại con bé cho chúng tôi – và cô sẽ có tất cả.”
Nhưng liệu tình yêu của một người mẹ có thể đem ra đổi chác?
Tôi tên là Ngân, năm ấy mới 23 tuổi, vừa tốt nghiệp trung cấp mầm non thì may mắn được giới thiệu đến làm bảo mẫu cho một gia đình giàu có ở quận 2. Chủ nhà là chị Khánh – một người phụ nữ đơn thân xinh đẹp, lạnh lùng, luôn bận rộn với công việc kinh doanh. Bé gái chị mới hơn một tuổi, tên là An, kháu khỉnh nhưng nhạy cảm.
Tôi sống tại căn biệt thự ấy, được ăn mặc đầy đủ, hưởng mức lương cao đến mức không dám khoe với ai. Mỗi sáng tôi bế bé An ra vườn, hát cho con nghe, dạy con bi bô nói từng từ một. Tôi bắt đầu yêu quý đứa trẻ ấy hơn cả mức cần thiết trong công việc. Bé An dường như cũng quấn tôi hơn mẹ ruột. Chị Khánh thường xuyên đi sớm về muộn, có hôm đi công tác cả tuần, chỉ gọi về đúng một lần.
Rồi một ngày, chị Khánh rời đi như thường lệ. Nhưng lần này là… mãi mãi.
Ban đầu tôi nghĩ chị chỉ đi công tác dài hạn. Nhưng sau một tháng không ai liên lạc, tôi lo lắng. Tôi báo với quản gia – người cũng chỉ làm bán thời gian – và chúng tôi tìm cách liên lạc. Điện thoại, email, mạng xã hội đều im lặng. Tôi hoảng hốt, đi đến công ty chị làm thì được biết chị đã thôi việc từ trước. Một người bảo rằng chị nợ nần, người khác lại đồn chị bỏ trốn với tình nhân ra nước ngoài.
Thực tế thế nào, tôi chẳng thể biết. Chỉ biết tôi và bé An bị bỏ lại như hai cái bóng giữa căn biệt thự lạnh ngắt.
Một tuần sau, chủ nợ kéo đến. Tôi ôm bé trốn về quê – nơi chỉ còn căn nhà cấp bốn lợp tôn của ba má để lại. Tôi không biết phải làm gì, chỉ biết không thể để bé An rơi vào tay trại trẻ mồ côi hay cảnh sát.
Tôi bắt đầu cuộc đời mới, vừa làm thuê vừa nuôi con nhỏ. Hàng xóm dị nghị, người thì thương, người thì chửi là “ngu dại ôm của nợ nhà giàu”. Nhưng tôi mặc kệ. Tôi đăng ký khai sinh lại cho con, đổi tên bé thành Hạ An – “niềm an yên giữa mùa hạ bỏng rát nhất của cuộc đời tôi.”
Mười năm trôi qua. Hạ An lớn lên ngoan ngoãn, học giỏi, lại thừa hưởng vẻ đẹp trời cho từ mẹ ruột. Con không hề biết sự thật về quá khứ, chỉ gọi tôi là “mẹ”. Tôi cũng chưa từng có ý định nói ra, vì tôi sợ sẽ mất con – tình yêu duy nhất trong đời tôi.
Một buổi trưa hè, khi tôi đang rửa chén sau buổi cơm đạm bạc, thì một chiếc xe Mercedes đỗ trước cổng. Người đàn ông mặc vest đen bước xuống, ánh mắt nghiêm nghị, gõ cửa rồi chìa ra một tập hồ sơ. Bên trong là giấy xét nghiệm ADN, hình ảnh của chị Khánh – mẹ ruột Hạ An.
Tôi choáng váng.
– Chị Khánh không chết, – ông ta nói – Chị ấy giờ là chủ một chuỗi bất động sản lớn ở Singapore. Mười năm qua, chị ấy đã tìm lại được chính mình… và giờ muốn đón lại con gái.
Tôi siết chặt tay.
– Cô ấy đã bỏ con bé lại khi nó mới hơn một tuổi! – Tôi gần như gào lên. – Tôi nuôi nó bằng nước mắt, bằng cơm cháy và sữa loãng, bây giờ muốn lấy lại là lấy à?
Người đàn ông trầm giọng:
– Nếu cô giao bé lại, cô sẽ có một căn nhà mới, công việc ổn định, một khoản tiền lớn đủ để đổi đời. Cô không cần sống trong căn nhà dột nát này nữa.
Tôi nhìn vào bức ảnh trong hồ sơ. Hạ An – vẫn là con bé ấy – đứng giữa khu biệt thự ngày xưa, đôi mắt long lanh nhìn tôi.
Cả đêm đó tôi không ngủ. Tôi nghĩ về tương lai của con. Một nơi có trường học tốt hơn, điều kiện sống đầy đủ hơn, một người mẹ ruột đang chuộc lại lỗi lầm. Tôi nghĩ đến chính mình – người mẹ nuôi từng ăn cháo qua ngày để con được uống sữa.
Nhưng liệu tôi có quyền cướp mất sự thật? Hay tôi đang ích kỷ giữ con lại vì sợ cô đơn?
Sáng hôm sau, tôi dắt Hạ An ra ngồi trước hiên nhà.
– Con à, nếu một ngày có người nói rằng mẹ… không phải mẹ ruột của con, thì con có buồn không?
Con bé nhìn tôi, đôi mắt trong veo:
– Con chỉ cần mẹ luôn ở bên con. Vậy là đủ.
Tôi bật khóc. Tôi biết mình phải lựa chọn. Một quyết định sẽ thay đổi cả cuộc đời hai mẹ con.
Tôi ngồi bất động suốt đêm, lòng như có bão. Hơn mười năm qua, tôi chưa từng một lần nghĩ sẽ phải giao con cho bất kỳ ai, nhất là người đã từng vứt bỏ nó. Nhưng tôi cũng không thể ích kỷ nếu như chính Hạ An – đứa con tôi nuôi lớn bằng tất cả yêu thương – lại có thể có một tương lai xán lạn hơn.
Sáng hôm sau, người đàn ông đó quay lại. Vẫn với chiếc xe đen bóng, vẫn với gương mặt lạnh tanh.
– Quyết định của cô là gì?
Tôi nuốt nước bọt, tay siết chặt vào nhau.
– Tôi muốn gặp Khánh. Không phải vì tiền, mà vì tôi cần nghe chính miệng cô ấy nói rằng, cô ấy thực sự muốn làm mẹ lại – lần này là một người mẹ đúng nghĩa.
Ông ta gật đầu, gọi điện thoại. Hai ngày sau, một chiếc xe khác đến. Và lần này, người bước xuống chính là chị Khánh.
Tôi nhận ra chị ngay lập tức – vẫn khuôn mặt ấy, chỉ là sắc sảo và lạnh lùng hơn xưa. Nhưng đôi mắt – đôi mắt chị có gì đó run rẩy. Khi nhìn thấy Hạ An đang chơi trong sân, chị đứng sững lại, đôi tay bất giác siết chặt túi xách.
Chúng tôi ngồi trong nhà. Tôi không nhìn chị, nhưng tôi nghe giọng chị khàn khàn:
– Tôi biết tôi không có tư cách xin lại con. Mười năm trước, tôi là một người mẹ tệ hại. Tôi lạc lối, trốn tránh, tôi tưởng mình chỉ đang bỏ đi khỏi trách nhiệm, nhưng hóa ra tôi bỏ luôn cả một phần trái tim mình lại.
Tôi không nói gì.
– Tôi đã tìm các người suốt nhiều năm. Khi tìm ra rồi, tôi sợ. Sợ con không nhận ra mình. Sợ nó gọi người khác là mẹ… Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị ghét. Nhưng tôi vẫn muốn gặp con, dù chỉ một lần. Và… nếu được, tôi mong cô cho phép tôi được đồng hành trong cuộc sống của con, dù là một vai trò nhỏ nhất.
Tôi quay sang nhìn chị. Lần đầu tiên sau mười năm, tôi thấy chị khóc.
Đó không phải là nước mắt của người đàn bà yếu đuối. Đó là nước mắt của một người mẹ vừa đánh mất, vừa tìm lại được hy vọng sau cả thập kỷ.
Tối hôm đó, tôi ngồi cạnh Hạ An, kể cho con nghe mọi chuyện. Con bé im lặng, rất lâu. Rồi nó hỏi:
– Mẹ có buồn không nếu con gọi người khác là mẹ?
Tôi cười, dù tim như bị bóp nghẹt.
– Không, nếu đó là điều khiến con hạnh phúc. Mẹ chỉ buồn nếu con nghĩ mẹ không yêu con.
Con bé ôm tôi thật chặt.
– Mẹ sẽ luôn là mẹ của con. Không ai thay thế được. Nhưng… con muốn gặp mẹ Khánh.
Tôi gật đầu. Chúng tôi không có buổi chia ly. Không ai phải rời xa ai cả. Thay vào đó, là một sự hòa hợp kỳ lạ của ba con người, trong một gia đình không bình thường, nhưng đầy yêu thương.
Khánh mua lại căn nhà cũ ở quê, tu sửa lại khang trang hơn. Bà về nước định cư. Tôi tiếp tục sống cùng Hạ An, nhưng giờ không còn nghèo khổ, không còn sợ hãi.
Mỗi cuối tuần, cả ba chúng tôi cùng nấu ăn, cùng đi chợ, cùng cười đùa. Không ai tranh giành danh xưng “mẹ”, vì chúng tôi biết: tình yêu của một người mẹ không nằm ở máu mủ, mà ở việc ai sẵn sàng ở lại khi người khác rời đi.
Một ngày nọ, Hạ An viết trong nhật ký:
“Tôi có hai người mẹ. Một người sinh ra tôi, một người dạy tôi sống. Tôi không biết có phải mình may mắn không, nhưng tôi biết mình được yêu – và điều đó đủ để tôi lớn lên không hối hận.”