“Tôi đã từng nghĩ sinh con là khoảnh khắc thiêng liêng và hạnh phúc nhất trong đời người phụ nữ. Nhưng ngay khoảnh khắc tôi nghe thấy tiếng khóc đầu tiên của con, là cũng lúc trái tim tôi đau nhói vì một dòng tin nhắn từ chồng… Một câu chữ đơn giản, mà như một bản án:
‘Anh tin chắc đó là con trai của anh… vài hôm nữa mình xét nghiệm ADN cho chắc nhé.’”
Tôi sinh sớm hơn dự kiến gần ba tuần. Sáng hôm đó, tôi chỉ cảm thấy nặng bụng và đau lưng nhẹ. Không nghĩ gì nhiều, tôi vẫn cố dọn dẹp nhà cửa, gọi điện hỏi han chồng – người đang đi công tác ở Đà Nẵng cùng sếp tổng.
“Anh họp xong sẽ gọi lại cho em. Hôm nay lịch dày đặc lắm,” – giọng anh cộc lốc, vội vàng.
Chúng tôi lấy nhau 3 năm rồi, chuyện anh bận rộn không phải điều gì lạ. Tôi quen với những tin nhắn không hồi âm, quen cả với sự im lặng trong những dịp quan trọng. Nhưng hôm nay – cái ngày mà tôi bất ngờ vỡ ối và được bác sĩ báo phải nhập viện gấp – tôi vẫn hy vọng một cuộc gọi, một tiếng nói ấm áp, một cái siết tay để tôi thấy mình không cô độc.
Chỉ có mẹ tôi và bác sĩ bên cạnh. Không có ai khác.
Ca sinh diễn ra nhanh, nhưng đau đớn đến ám ảnh. Tôi mơ hồ nghe tiếng bác sĩ nói: “Mẹ tròn con vuông nhé. Chúc mừng chị, là một bé trai.”
Khi tôi được đẩy ra khỏi phòng hồi sức, điện thoại báo có tin nhắn kèm một giao dịch chuyển khoản. 50 triệu.
“Anh cho em 50 triệu nhé. Anh tin chắc đó là con trai của anh. Vài hôm nữa anh đến thăm thì mình đi xét nghiệm ADN cho chắc chắn.”
Tôi đọc đi đọc lại tin nhắn đó như một cái tát. Không phải vì anh chuyển tiền – tôi không cần. Cũng không phải vì anh không đến kịp – tôi đã quen. Mà vì cụm từ: “cho chắc chắn.”
Tôi bật khóc. Không phải tiếng khóc của một bà mẹ mới sinh. Mà là tiếng gào nén lại của một người bị nghi ngờ vào đúng thời khắc thiêng liêng nhất.
Tôi chưa bao giờ phản bội chồng. Nhưng… có một điều mà đến giờ tôi chưa dám nói ra.
Một điều xảy ra cách đây đúng 8 tháng – trong một chuyến công tác định mệnh với sếp tổng – ông Phong.
Chuyến đi đó kéo dài 4 ngày 3 đêm ở Đà Lạt. Tôi là trợ lý mới nhận việc được 6 tháng, còn sếp Phong thì nổi tiếng là người “kỹ tính” – thường xuyên tổ chức các buổi kiểm tra năng lực đột xuất.
Tối hôm đó, sau buổi họp với đối tác, cả đoàn đi ăn uống nhẹ rồi tản ra. Tôi định về phòng thì ông Phong bảo:
“Mai phải trình bày đề án sớm. Cô lên phòng tôi soát lại một lượt đi.”
Tôi thấy không có gì lạ, vì đây là việc tôi vẫn hay làm. Phòng ông ấy nằm ngay tầng trên. Tôi bước vào, thấy rượu vang đỏ đã mở sẵn, tài liệu đặt đầy bàn.
Ông ta nói chuyện công việc nghiêm túc suốt hơn một tiếng. Rồi bất ngờ, ông ấy hỏi tôi:
“Cô có thấy chồng mình hiểu cô không?”
Tôi giật mình. Câu hỏi ấy chẳng ăn nhập gì với slide PowerPoint trên màn hình.
“Dạ… em không rõ. Cũng có lúc này lúc kia.”
Ông Phong ngả người, nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ.
“Phụ nữ các cô thường chịu đựng giỏi lắm. Nhưng đến một lúc, cũng phải được ai đó quan tâm chứ.”
Tôi thấy rờn rợn. Đứng dậy xin phép ra về thì ông ta giữ tay tôi lại.
“Tôi chỉ muốn nói… nếu cô cần một người lắng nghe, tôi có thể.”
Tôi rút tay về. Tim đập mạnh. Không khí trong phòng dày đặc.
Tôi đã bước ra khỏi đó. Tôi không ngủ lại, cũng không quay lại căn phòng ấy. Nhưng… chuyện không dừng lại ở đó.
Hai tuần sau chuyến công tác, tôi nhận ra kinh nguyệt chưa đến. Nghĩ do stress, tôi đợi thêm. Nhưng rồi que thử thai hiện lên hai vạch đỏ rõ ràng.
Tôi sững sờ. Chồng tôi và tôi rất ít gần gũi trong thời gian đó vì anh đi công tác liên miên. Và đúng… tôi từng say rượu một lần – không nhớ rõ trong một buổi tụ họp đoàn, nhưng tôi không tin điều tồi tệ đã xảy ra.
Tôi giấu nhẹm chuyện này. Tôi tin con là của chồng. Tôi không có bằng chứng, nhưng tôi tin – bằng trực giác, bằng tình yêu. Chỉ là giờ… tôi bắt đầu hoài nghi chính mình.
Hai ngày sau khi sinh, chồng tôi trở về. Anh bước vào phòng bệnh với ánh mắt lạ lùng – không phải vui mừng, không phải xúc động, mà là sự dè chừng khó hiểu.
Tôi nhìn anh, lòng đầy nghẹn ngào, muốn ôm anh và con vào lòng. Nhưng ánh mắt anh như đóng sập cánh cửa.
“Anh tin chắc đó là con trai của anh.”
Câu nói nhắn tin lặp lại trong đầu tôi như một bản thu âm đầy gai góc.
Anh ngồi xuống bên giường, không ôm con, không nắm tay tôi.
– Em khỏe chưa?
– Ổn. Còn con, anh chưa bế thử à?
– À, có rồi… Hồi nãy bác sĩ đưa bế sơ qua. Giống em phết.
Tôi cười nhạt.
– Cảm ơn anh đã chuyển tiền viện phí. Và cả… tin nhắn của anh nữa.
Anh im lặng. Rồi sau vài giây, cất giọng:
– Em biết mà. Chỉ là… gần đây nhiều chuyện. Với… em có thấy con không giống anh lắm không?
Tôi quay ngoắt lại nhìn chồng. Từng từ rơi xuống như những cục đá ném vào vũng nước vốn đã đục.
– Anh đang nghi ngờ em?
Anh không trả lời ngay. Chỉ nhìn ra cửa sổ. Rồi anh nói, giọng đều đều:
– Em nhớ chuyến công tác với sếp Phong chứ? Hồi đó anh đã nghe vài lời đồn.
– Đồn? – Tôi bật cười, nhưng là nụ cười méo mó. – Anh nghe thiên hạ đồn, rồi về kết tội vợ mình?
– Không phải tội. Nhưng em không thấy lạ sao? Anh thì đi suốt, còn em thì có thai ngay sau chuyến đi đó.
– Vậy là giờ anh không tin em? Anh cần xét nghiệm ADN để sống yên ổn?
– Anh chỉ muốn rõ ràng. Nếu là con anh, chúng ta vẫn sẽ sống tiếp như bình thường. Anh không trách gì em. Chỉ là… cho chắc chắn.
Tôi quay mặt đi, nước mắt không kìm được nữa. Đau không phải vì bị nghi ngờ, mà vì cái cách anh cố giữ giọng “lịch sự” như đang bàn chuyện hợp đồng.
Tôi đã tha thứ cho anh bao lần về những đêm không về nhà, những lần không nhắn tin, không nghe máy. Tôi chưa từng nghi ngờ anh – dù tôi biết có “cô thư ký hay nhắn tin giờ khuya”.Nhưng giờ đây, tôi mới là người đứng trước vành móng ngựa.
Tôi gật đầu.
– Được. Vậy mình xét nghiệm. Em không sợ gì cả. Nhưng… nếu kết quả là của anh, thì sao?
Anh ngập ngừng.
– Thì… mình vẫn sống như trước.
– Không. Em hỏi thật đấy. Anh sẽ xin lỗi chứ? Anh có thể dám nhìn con mà không áy náy không? Anh có thể bù đắp cho cái ngày em sinh một mình trong phòng bệnh không?
Anh không trả lời.
Một tuần sau, chúng tôi đưa con đi làm xét nghiệm. Cầm tờ giấy chứng nhận ADN, tay anh run lên khi thấy dòng chữ:
“Kết quả: Khả năng quan hệ huyết thống (cha – con): 99.999%. Xác nhận có quan hệ cha – con.”
Anh ngồi im trong xe. Không nói gì suốt quãng đường về. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng trống rỗng. Chẳng có niềm vui nào khi phải chứng minh sự trong sạch của mình bằng cách đó.
Tối hôm đó, anh đến ngồi cạnh tôi khi tôi đang cho con bú.
– Anh xin lỗi.
Tôi không nói gì.
– Anh sợ. Anh thật sự sợ… không phải vì em, mà vì anh biết mình đã bỏ bê gia đình quá lâu. Và… anh sợ bị phản bội vì bản thân mình từng không xứng đáng.
– Nên anh đổ nghi ngờ lên em?
– Anh không đúng. Nhưng… cũng vì anh cảm thấy có lỗi quá nhiều nên mới sinh ra nghi ngờ. Anh không đủ tốt để tin tưởng tuyệt đối.
Lần đầu tiên, tôi thấy chồng mình yếu đuối. Không phải người đàn ông thành đạt, dứt khoát như trước. Mà là một người chồng bị giằng xé giữa mặc cảm và ghen tuông. Và tôi nhận ra – cái tờ giấy xét nghiệm đó chẳng có giá trị nếu tình yêu đã rạn vỡ từ trước.
Hai tháng sau, chúng tôi đi tư vấn hôn nhân. Không phải để cứu vãn hay níu kéo, mà để hiểu lại nhau.
Tôi kể hết với anh về chuyến đi công tác, về chuyện ông Phong từng có hành động vượt giới hạn nhưng tôi đã tránh. Tôi chưa từng kể vì tôi nghĩ mình đủ mạnh mẽ để vượt qua. Nhưng có lẽ… sự im lặng của tôi đã gieo mầm cho những ngờ vực về sau.
Anh im lặng rất lâu.
Rồi anh cầm tay tôi. Lần đầu tiên sau nhiều tháng.
– Em nên nói ra sớm hơn. Anh nên tin em sớm hơn. Nhưng nếu còn cơ hội, mình làm lại nhé?
Tôi nhìn con trai đang ngủ ngoan. Nhỏ xíu, bình yên như chưa hề biết đến sự giằng xé của người lớn. Tôi mỉm cười nhẹ.
– Làm lại… không phải để quên, mà để hiểu nhau hơn. Nếu anh còn muốn cố gắng, thì em cũng vậy.
Cuộc sống hôn nhân không phải lúc nào cũng ngập tràn hạnh phúc. Đôi khi nó là những vết rạn nhỏ, âm thầm, len lỏi qua từng ngày, từng tin nhắn không trả lời, từng lời nói thiếu niềm tin.
Nhưng nếu cả hai cùng bước lùi một bước, cùng sẵn sàng lắng nghe và thay đổi – thì có lẽ, yêu thương vẫn còn một con đường để quay về.