Tuổi 60 được con cái ủng hộ, tôi mừng rỡ lấy vợ kém 22t rất xinh đẹp. Đêm tân hôn đang đoạn cao trào thì cả nhà nghe tiếng hét thất thanh của vợ mới, đến khi mở cửa ra thì…

Tuổi 60 được con cái ủng hộ, tôi mừng rỡ lấy vợ kém 22 tuổi rất xinh đẹp. Đêm tân hôn đang đoạn cao trào thì cả nhà nghe tiếng hét thất thanh của vợ mới, đến khi mở cửa ra thì…”

Tôi tên Trần Văn Phúc, năm nay đúng tròn 60 tuổi. Mái tóc đã điểm sương, nhưng lòng tôi còn nhiều ham sống, ham vui. Sau mấy chục năm làm cán bộ ngành xây dựng, về hưu tôi quay về quê sống cùng con trai út – thằng Khoa – và con dâu. Vợ tôi, bà Thủy, mất cách đây sáu năm vì bạo bệnh. Nhà im vắng từ dạo ấy, nhưng tôi cũng chẳng ngờ rằng có ngày mình lại… cưới vợ lần nữa.

Mọi chuyện bắt đầu từ một buổi họp mặt bạn cũ. Trong bữa tiệc có một người cháu họ của bạn tôi – cô gái tên Vy, 38 tuổi, sắc sảo, mặn mà. Nhan sắc cô nổi bật, nhưng điều làm tôi ấn tượng hơn là cách cô nói chuyện: lễ phép, sâu sắc và biết lắng nghe. Lần đầu tiên sau ngần ấy năm, tôi thấy lòng mình xao động trở lại.

Không lâu sau, chúng tôi bắt đầu trò chuyện nhiều hơn. Vy chia sẻ rằng từng có một đời chồng, nhưng chưa có con. Cô bảo đời phụ nữ ngắn ngủi, giờ chỉ mong có một gia đình bình yên. Tôi ngẫm nghĩ mãi, rồi đem chuyện thổ lộ với các con. Tưởng bị phản đối, nào ngờ thằng Khoa lại gật đầu ngay:

– Ba muốn vui vẻ tuổi già, tụi con ủng hộ. Miễn là cô ấy thật lòng với ba là được.

Tôi rơi nước mắt vì hạnh phúc.

Lễ cưới được tổ chức đơn giản mà ấm cúng. Người làng xì xào, bảo tôi “già mà còn ham”, nhưng tôi chẳng quan tâm. Vy mặc áo dài trắng tinh, khuôn mặt rạng rỡ như cô dâu đôi mươi. Tôi thấy mình như trẻ lại.

Đêm tân hôn, tôi dọn về căn phòng riêng trên tầng ba. Căn nhà tôi ở là nhà cũ, xây từ thời còn làm giám đốc công ty xây dựng huyện. Mái ngói, tường gạch, cửa gỗ lim dày cộp – kiểu nhà xưa, mát mẻ nhưng có phần u ám. Dù đã sửa sang lại đôi chút, vẫn còn nét cũ kỹ. Tầng ba trước đây vốn bỏ trống, nhưng từ ngày quyết định lấy vợ, tôi cho thợ về sửa lại thành phòng ngủ rộng rãi, có ban công nhìn ra vườn sau.

Vy bước vào phòng trong bộ váy ngủ lụa trắng. Ánh đèn ngủ mờ ảo, không khí ngọt ngào. Tôi chưa từng thấy mình hồi hộp như vậy từ hồi… mới cưới bà Thủy. Tim tôi đập nhanh lạ thường. Vy cười dịu dàng, tựa đầu vào vai tôi, thì thầm:

– Em mong đêm nay sẽ là khởi đầu hạnh phúc…

Tôi đang định nói gì đó thì bỗng… Vy giật mình quay ngoắt đầu lại, mắt mở to nhìn về góc phòng. Trước khi tôi kịp hỏi, cô bật hét lên một tiếng rợn người:

– Aaaaaaaaaaa…!!!

Tiếng hét xuyên qua cả căn nhà. Thằng Khoa cùng vợ chạy lên, gõ cửa dồn dập.

– Ba ơi! Có chuyện gì vậy?

Tôi hoảng loạn mở cửa, thì Vy đã ngồi thụp dưới đất, ôm mặt run lẩy bẩy.

– Cái… cái đó… ở góc phòng… một người đàn bà… tóc xõa… mặt đầy máu…

Tôi chết lặng. Căn phòng trống trơn. Tôi bật đèn sáng trưng, chẳng có ai cả. Nhưng Vy vẫn chỉ vào đó, mặt tái xanh, miệng lắp bắp:

– Em thấy rõ ràng… bà ấy nhìn em, đứng ngay đó… mắt trắng dã… rồi biến mất…

Cả nhà bối rối. Tôi vội trấn an cô, bảo chắc là do mệt mỏi, xúc động quá sinh ảo giác. Nhưng Vy không ngủ lại phòng đó. Đêm đầu tiên của vợ chồng tôi kết thúc trong sự lạnh lẽo và hoảng loạn. Vy dọn xuống tầng dưới, nhất định không chịu lên lại phòng ba.

Tôi bắt đầu cảm thấy kỳ lạ.

**

Những ngày sau đó, Vy trở nên lầm lì, hay giật mình. Cô bảo đêm nào cũng mơ thấy người đàn bà ấy, đứng nhìn cô từ góc phòng, rồi bò lại gần với tiếng rên rỉ. Thằng Khoa cũng nghe thấy tiếng bước chân lúc nửa đêm trên tầng ba, dù ba đã ngủ dưới nhà. Con dâu tôi – vốn rất tin tâm linh – bắt đầu khuyên nên mời thầy về xem.

Tôi phản đối. Nhà mình xây dựng đàng hoàng, chẳng có chuyện ma quỷ. Nhưng chính tôi – một đêm – đã thấy… khó giải thích.

Hôm đó trời mưa lớn. Tôi lên tầng ba lấy vài tài liệu cũ. Vừa bước vào phòng, tôi chợt nghe tiếng nước chảy lách tách. Nhìn quanh, tôi chết điếng: vòi nước trong nhà tắm mở toang, dù cả tuần không ai lên đây.

Tôi tiến lại vặn khóa, thì… tiếng thì thầm vang lên sau lưng:

– Trả lại chỗ cho tôi…

Tôi quay ngoắt người – không có ai. Nhưng mùi nước hoa quen thuộc lảng vảng trong không khí: mùi của bà Thủy – người vợ đã khuất của tôi.

Tôi rùng mình, lần đầu tiên trong đời thấy lạnh gáy giữa mùa hè.

**

Ngày hôm sau, tôi quyết định kể lại cho Vy nghe. Cô tái mặt, nắm chặt tay tôi:

– Anh… có giấu em chuyện gì không? Về người vợ cũ? Có khi nào… bà ấy chưa rời đi?

Tôi lắc đầu. Nhưng lòng bỗng trào lên cảm giác bất an. Tôi bắt đầu đào lại những kỷ niệm cũ, từng chuyện nhỏ. Phải chăng tôi đã lãng quên điều gì đó? Phải chăng căn nhà này… vẫn còn một linh hồn chưa siêu thoát?

Vy kiên quyết dọn ra ngoài ở tạm. Nhưng tôi thì chưa muốn rời. Có điều gì đó khiến tôi muốn đối mặt, muốn tìm ra sự thật.

Và tôi không ngờ rằng… sự thật ấy còn đáng sợ hơn mọi bóng ma tôi từng tưởng tượng.

Từ sau cái đêm vòi nước tự mở, tiếng thì thầm giữa đêm khuya và ánh mắt sợ hãi của Vy, tôi không còn yên tâm sống trong ngôi nhà của chính mình. Bao năm qua, tôi từng tự hào vì giữ được tổ ấm kiên cố, gạch đá dày như thành lũy – vậy mà giờ đây tôi lại e dè từng viên gạch, từng cánh cửa.

Vy dọn về nhà mẹ ruột vài hôm để “lấy lại bình tĩnh”. Tôi ở lại. Ban đầu tôi còn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng càng ở, tôi càng thấy có điều gì đó… không đúng. Những âm thanh kỳ lạ giữa đêm, như tiếng gõ nhè nhẹ vào tường. Mùi hương nước hoa – chính xác là loại bà Thủy hay dùng – vẫn thi thoảng len lỏi giữa những cơn gió.

Một đêm nọ, tôi chợt tỉnh giấc lúc 3 giờ sáng. Không phải vì tiếng động, mà vì cảm giác ai đó… đang ngồi trên mép giường. Tim tôi đập mạnh, tay run run bật đèn ngủ. Không có ai. Nhưng ga giường lõm xuống rõ ràng như có người vừa rời đi.

Tôi ngồi bật dậy, lần đầu tiên trong đời tin rằng, có điều gì đó thực sự siêu nhiên đang ám ngôi nhà này. Nhưng nếu là bà Thủy – người vợ yêu dấu của tôi – thì tại sao lại hiện về với sự oán hận? Phải chăng… tôi đã phạm sai lầm gì?

Sáng hôm sau, tôi gọi điện cho ông Tư – người thầy phong thủy già trong làng, từng được cả huyện mời đi cúng nhà. Ông đến, xem xét từng gian phòng, rồi dừng lại khá lâu ở căn phòng tầng ba – nơi xảy ra chuyện.

Ông Tư đặt la bàn, gõ nhẹ lên tường chỗ góc phòng Vy từng hét lên. Một lúc sau, ông quay sang tôi, ánh mắt nặng trĩu:

– Ông Phúc à, có chuyện này tôi hỏi thẳng. Cách đây sáu năm, bà Thủy mất vì bệnh, đúng không?

Tôi gật đầu. Ông lắc đầu:

– Tôi không nghe thấy mùi âm khí của người mất vì bệnh. Tôi nghe… mùi oán khí. Mùi oan hồn chưa được siêu thoát. Và… có tiếng rên yếu ớt vọng từ sau bức tường này. Như ai đó bị giam lại.

Tôi lạnh sống lưng:

– Thầy nói sao? Sau tường? Nhưng nhà tôi xây kiên cố, không có ngách nào cả!

Ông Tư chỉ vào bức tường gạch màu hơi khác so với phần còn lại:

– Tôi nghi đây không phải tường gốc. Có thể đã được xây lại… để che giấu điều gì đó.

**

Tối hôm đó, tôi không sao ngủ được. Câu nói của ông Tư cứ vang trong đầu tôi như tiếng chuông cảnh tỉnh. Tôi đem đèn pin, leo lên tầng ba, một mình nhìn chăm chăm vào bức tường ấy. Rồi tôi quyết định.

Sáng sớm hôm sau, tôi thuê một nhóm thợ quen thân, lấy cớ sửa lại phòng. Tôi chỉ vào bức tường góc, bảo tháo ra thử. Ban đầu họ ngần ngại, nhưng vì tôi trả gấp đôi, họ đồng ý.

Khi viên gạch đầu tiên được gỡ ra, tôi ngửi thấy một mùi ẩm mốc, ngai ngái quen thuộc – mùi phân hủy.

Khoảng 30 phút sau, khi tháo gần xong phần tường, một tiếng kêu thét vang lên từ miệng người thợ:

– Trời đất ơi! Có… có xương người!

Tôi lao đến nhìn – và chết lặng.

Trong khoảng trống giữa hai lớp tường, một bộ hài cốt nhỏ bé co quắp nằm đó. Trên tay còn đeo chiếc vòng đá xanh quen thuộc… của bà Thủy.

Tôi ngã quỵ. Trí óc quay cuồng. Tại sao? Bà ấy chết vì ung thư, tôi còn lo tang lễ đàng hoàng, mộ phần có bia có lư!

Vậy… người nằm trong mộ là ai?

Và người chết thực sự là…?

**

Tôi điên cuồng đào lại trí nhớ. Sáu năm trước, bà Thủy bắt đầu yếu đi, hay nói lảm nhảm, thường xuyên cãi nhau với tôi. Có một lần, bà nghi tôi ngoại tình – dù lúc đó hoàn toàn không có chuyện gì. Hôm đó, tôi và bà có cuộc cãi vã rất dữ dội, đến mức tôi đập tay lên bàn hét: “Nếu bà cứ khùng lên như thế, tôi chịu hết nổi!”

Đêm hôm đó, bà “mất tích”. Tôi đi tìm. Ba ngày sau, người ta tìm thấy xác bà dưới chân đèo cách nhà tôi 20 cây số. Công an kết luận tai nạn, vì có dấu vết trượt chân.

Nhưng giờ thì tôi hiểu: cái xác đó không phải bà Thủy. Mà là… ai?

Tôi báo công an. Vụ việc được điều tra lại. Kết quả giám định ADN xác nhận: xác trong mộ không phải bà Thủy. Còn bộ xương trong tường chính là vợ tôi – bà Thủy – chết vì bị đánh vào đầu bằng vật cứng.

Tôi như sụp đổ.

Cảnh sát bắt đầu truy xét lại toàn bộ hồ sơ những người từng sống trong nhà. Và rồi, một kết luận chấn động được đưa ra: nghi phạm số một chính là… con dâu tôi – vợ của thằng Khoa.

Hóa ra, trong thời gian bà Thủy bắt đầu có biểu hiện rối loạn, cô con dâu đã lợi dụng lòng tin để thường xuyên tiếp cận bà, cho thuốc ngủ, thậm chí thuốc loạn thần nhẹ. Mục đích là khiến bà bị xem là “mất năng lực”, rồi từng bước cô lập với tôi và con cái.

Và có một đêm – đêm tôi đi công tác ở huyện – bà Thủy và con dâu đã xảy ra xô xát. Trong cơn hoảng loạn, bà bị đánh bằng cây gỗ, tử vong. Thằng Khoa lúc đó đi trực ca đêm. Con dâu tôi đã giấu xác vào bức tường tầng ba – nơi đang sửa dang dở lúc ấy – và gọi người thân mang một “thi thể” khác (là người vô gia cư) để dựng hiện trường tai nạn. Sau đó, cô ta đốt toàn bộ vật dụng cũ của bà Thủy, dựng lại phòng thờ, và thúc giục tôi “quên chuyện buồn”.

**

Khi sự thật được vén màn, Vy quay lại. Cô nắm tay tôi, khóc:

– Em xin lỗi… vì đã bỏ anh lại. Nhưng có lẽ… em chính là người có duyên giúp bà ấy tìm ra ánh sáng cuối cùng.

Tôi gật đầu. Từ đó, Vy và tôi rời khỏi ngôi nhà. Tôi bán nhà, dùng tiền lập bàn thờ riêng cho bà Thủy tại một ngôi chùa, hương khói đầy đủ.

Đêm cuối cùng trước khi rời đi, tôi nằm mơ thấy bà. Mắt bà hiền như xưa, chỉ gật đầu rồi quay đi. Không một lời trách móc.

Tôi tỉnh dậy, nước mắt ướt gối. Căn nhà cũ cuối cùng cũng lặng yên.