Ngày dạm ngõ, họ nhà trai mang đến đúng hai quả chuối chín và một hộp kẹo. Mẹ anh nhìn tôi từ đầu đến chân, buông một câu khiến tim tôi lạnh ngắt: ‘Tôi biết cô cố tình gài bẫy con trai tôi có bầu để bắt cưới. Nhưng đừng mong nhà tôi coi trọng cô.’”
Tôi đứng chết trân. Nhưng chính lúc ấy, bố tôi chỉ tay thẳng ra cổng rồi hét lớn: ‘Cút!’ Và câu ông nói sau đó đã khiến bà ta á khẩu, tái mặt mà rút lui không kịp…
Tôi tên là Ngọc, 25 tuổi, làm nhân viên văn phòng tại Hà Nội. Anh – người đàn ông tôi yêu suốt ba năm trời – tên Trung, lớn hơn tôi hai tuổi, làm kỹ sư cầu đường, đi công tác triền miên.
Chúng tôi yêu nhau từ thời đại học. Mối tình sinh viên nhẹ nhàng, có lúc giận hờn, có lúc chia xa, nhưng sau tất cả, tôi vẫn tin rằng mình đang ở bên người đàn ông tử tế, trưởng thành và có trách nhiệm. Vậy mà, mọi thứ sụp đổ chỉ trong một buổi chiều… dạm ngõ.
Chuyện tôi có thai trước khi cưới là ngoài ý muốn. Tôi đã uống thuốc tránh thai đều đặn, nhưng chẳng hiểu sao tháng đó lại bị lệch chu kỳ. Phát hiện mình mang thai, tôi hoang mang, khóc nức nở. Trung không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ nắm tay tôi:
– Anh xin lỗi… Nhưng mình cưới nhé. Dù gì anh cũng muốn lấy em.
Tôi gật đầu, ngỡ tưởng rằng đây sẽ là bước khởi đầu của một gia đình nhỏ hạnh phúc.
Vài hôm sau, anh đưa bố mẹ đến dạm ngõ. Từ sáng sớm, mẹ tôi đã thức dậy chuẩn bị. Bố tôi còn thuê cả mâm quả, mua sẵn trà bánh, mong ngày vui sẽ trọn vẹn. Nhưng rồi, khi nhà trai đến, tất cả hy vọng trong tôi vỡ tan.
Họ mang đúng một túi quà. Mở ra là… hai quả chuối chín và một hộp kẹo. Tôi ngỡ mình nhìn nhầm, quay sang Trung, nhưng anh chỉ cúi mặt.
Rồi mẹ anh – một người phụ nữ sắc sảo, ánh mắt luôn lạnh như băng – bước vào, đưa mắt nhìn khắp nhà tôi, môi cong lên như khinh bỉ.
– Tôi nói thẳng, cô gái này chẳng phải dạng tử tế gì. Nó gài bẫy con trai tôi có bầu nên mới ép cưới. Nhà tôi không muốn Trung lấy vợ sớm, nó còn phải lo sự nghiệp. Nhưng vì đứa nhỏ, chúng tôi miễn cưỡng làm thủ tục.
Tôi chết lặng.
Tôi chưa từng quỵ lụy, chưa từng xin xỏ gì từ Trung. Thậm chí khi biết có thai, tôi còn nói sẽ nuôi con một mình nếu anh chưa sẵn sàng. Thế mà… họ lại sỉ nhục tôi trước mặt bố mẹ, ngay giữa nhà tôi.
Tôi vừa định mở lời, thì bố tôi đột ngột đứng dậy, quát lớn:
– Đủ rồi! Các người bước chân vào nhà tôi mà ăn nói kiểu đó à? Mang hai quả chuối với hộp kẹo sang rồi bảo là đi dạm ngõ? Các người nghĩ nhà tôi là cái chợ?
Bà ta vẫn chưa chịu thua:
– Ông nói gì thì nói, nhưng sự thật là con gái ông cố tình có bầu, ép con tôi cưới!
Bố tôi giơ chổi, chỉ thẳng ra cửa:
– Cút! Tôi không gả con cho cái nhà vô học như các người.
Và ông nói thêm một câu khiến mẹ Trung tái mặt:
– Bà nói con gái tôi bẫy con trai bà? Xin lỗi, gái nhà tôi không cần đánh đổi thân xác để cưới một thằng đàn ông hèn, nhu nhược và không dám bảo vệ vợ sắp cưới của mình.
Không gian như đóng băng.
Tôi thấy Trung nhăn mặt, định lên tiếng, nhưng bố tôi đã quay lưng bước vào trong, không để ai nói thêm lời nào. Nhà trai lặng lẽ rút lui, chẳng ai tiễn họ. Họ đến như một trò hề, và ra về như kẻ bị đuổi khỏi nhà.
Tối đó, Trung gọi điện. Anh không xin lỗi, cũng chẳng bênh vực tôi. Anh chỉ nói:
– Em hơi quá đáng rồi đấy. Mẹ anh già rồi, ăn nói có phần nặng lời, nhưng em và bố không nên phản ứng như vậy…
Tôi cười khẩy:
– Em quá đáng? Em bị sỉ nhục ngay giữa nhà mình, còn anh thì ngồi im như tượng. Anh có bao giờ thật sự muốn cưới em không?
Anh im lặng. Rồi buông ra một câu đau đến nghẹt thở:
– Anh… không ngờ mọi chuyện lại đi xa như vậy.
Tôi cúp máy.
Suốt đêm, tôi ôm bụng, cảm nhận sinh linh bé bỏng đang lớn dần trong mình, và lòng thì rối bời. Tôi không biết phải làm sao: giữ con? Làm mẹ đơn thân? Hay níu kéo một người đàn ông không còn đứng về phía mình?
Sau hôm dạm ngõ thất bại, tôi cắt đứt liên lạc với Trung.
Tôi nghỉ làm một tuần. Mỗi sáng, mẹ mang cháo lên phòng, mắt bà đỏ hoe nhưng không hỏi han gì nhiều. Tôi biết bà buồn. Không phải vì cái thai, mà vì thương tôi – đứa con gái duy nhất của bà – bị đối xử như một món hàng rẻ mạt.
Bố tôi thì vẫn giữ vẻ cứng rắn. Ông không hối hận vì đã đuổi thẳng nhà trai, nhưng mỗi khi thấy tôi ngồi thẫn thờ, ông chỉ lặng lẽ ra vườn, rít từng hơi thuốc dài. Tôi nghe rõ tiếng thở dài của ông qua ô cửa sổ.
Ba hôm sau, Trung đến nhà. Không gọi trước, không hoa, không quà, chỉ một thân một mình đứng ngoài cổng, tay đút túi quần. Tôi nhìn qua rèm, thấy anh bồn chồn. Tôi ra mở cửa, giọng lạnh tanh:
– Anh đến làm gì?
Anh nhìn tôi, ánh mắt có chút áy náy:
– Cho anh gặp em, nói chuyện một lát. Không phải vì anh muốn níu kéo, chỉ… muốn giải thích.
Tôi không ngăn, cũng không mời vào. Chúng tôi đứng ngoài sân, giữa cái nắng tháng Sáu gay gắt.
– Anh xin lỗi vì không bảo vệ em hôm đó. Mọi chuyện xảy ra nhanh quá, anh bị kẹt giữa hai bên, không biết phải làm gì.
– Thế nên anh chọn im lặng?
Anh cúi đầu.
Tôi nhìn thẳng vào anh – người đàn ông mà tôi từng yêu thương đến tận cùng – và hỏi:
– Anh có từng nghĩ sẽ rời khỏi mẹ anh, rời khỏi cái “kế hoạch sự nghiệp” mà bà ấy sắp sẵn, để sống cùng em và con không?
Anh không trả lời. Một lúc sau mới nói nhỏ:
– Anh cần thời gian.
Tôi bật cười.
– Em đang mang trong mình con anh. Thời gian không đợi đâu, Trung ạ. Người phụ nữ khi làm mẹ, không có đặc ân được trì hoãn, không có quyền đợi ai đó “sẵn sàng”.
Tôi quay vào nhà, không buông thêm một lời. Anh đứng lại vài phút rồi cũng lặng lẽ rời đi.
Ba tháng sau, tôi quyết định làm mẹ đơn thân.
Tôi trở lại công việc, tìm thêm dự án dịch thuật online, nhận gấp đôi công việc để tiết kiệm từng đồng lo cho con. Bố mẹ tôi thương con, nhưng tôi không muốn phụ thuộc. Cái thai là lựa chọn của tôi, thì trách nhiệm cũng là của tôi.
Mang bầu tháng thứ sáu, tôi chuyển đến sống ở một căn hộ nhỏ gần công ty. Không muốn bố mẹ quá lo, tôi nói dối là được công ty hỗ trợ nhà ở. Hàng tuần, tôi vẫn về thăm họ, mang theo đồ ăn, thuốc bổ – giờ tôi là con, là mẹ, là tất cả.
Có hôm, bụng nặng, tôi đứng chen trên xe buýt. Một cậu sinh viên nhường ghế, tôi suýt khóc. Có hôm, đang đi chợ thì đau bụng, ngồi bệt xuống đường, một bà cụ bán rau vội đỡ tôi dậy. Tôi sống bằng tất cả sự tử tế nhỏ bé của những người xa lạ, trong khi cha đứa trẻ thì biến mất khỏi cuộc đời tôi như chưa từng tồn tại.
Cho đến một ngày, mẹ Trung gọi điện cho tôi.
Tôi gần đến ngày sinh. Giọng bà ta vẫn sắc lạnh, nhưng có vẻ đã bớt kiêu ngạo:
– Tôi nghe nói cô vẫn giữ đứa bé? Không định bỏ à?
– Bà gọi để hỏi điều đó?
– Tôi chỉ muốn biết… cháu tôi sắp ra đời, nó có họ không?
Tôi siết chặt điện thoại:
– Nó có họ. Nhưng không phải họ nhà bà.
Tôi định tắt máy thì bà chợt nói nhanh:
– Trung bị tai nạn khi đi công trình. Chấn thương cột sống. Giờ nằm liệt giường.
Tôi sững người.
– Tôi nói ra không phải để cô thương hại. Chỉ là… nó suốt ngày gọi tên cô. Tôi nghĩ cô nên biết. Dù sao cô cũng từng là người nó yêu.
Tôi im lặng.
Một tháng sau, tôi sinh con trai – một bé trai nặng 3,2kg. Tôi đặt tên con là Gia An, với mong ước con sẽ bình an mà lớn lên, không cần biết đến những tổn thương người lớn từng gây ra.
Trung không đến. Nhưng bố anh – người đàn ông trầm lặng tôi chỉ gặp đúng một lần – ghé bệnh viện. Ông lặng lẽ đứng nhìn cháu nội qua cửa kính, rồi đặt một chiếc phong bì lên bàn:
– Đây là sổ tiết kiệm. Cho thằng bé. Không cần mang họ Trung, tôi không ép. Nhưng thằng bé không có tội.
Tôi ngạc nhiên, không biết nói gì. Ông quay đi, giọng trầm khàn:
– Nếu có ngày con bé tha thứ, bảo nó đưa thằng nhỏ đến thăm bố nó. Nó cần động lực để sống tiếp.
Hai năm sau.
Gia An biết đi, biết gọi “mẹ”, chạy tung tăng khắp nhà. Tôi đã đổi việc, có công ty riêng, cuộc sống ổn định và không còn oán trách ai nữa.
Một buổi sáng cuối năm, tôi dẫn con về quê thăm bố mẹ. Khi ngang qua khu hồi xưa Trung từng sống, con bất ngờ hỏi:
– Mẹ ơi, kia là ai ngồi xe lăn vậy?
Tôi quay lại. Là anh.
Trung ngồi dưới gốc cây, tay ôm quyển sách cũ, ánh mắt nhìn xa xăm. Tôi bước đến, tim đập loạn.
Anh ngẩng lên. Mắt anh long lanh nước.
Tôi nhẹ nhàng nói:
– Đây là Gia An. Con em. Và cũng là con anh.
Anh khóc. Không nói nên lời.
Tôi không hứa điều gì. Không nhắc chuyện cũ. Nhưng hôm đó, lần đầu tiên Gia An gọi một người đàn ông là “bố”, và tôi thấy… lòng mình thật bình yên.
Cuộc đời không phải lúc nào cũng theo đúng kế hoạch. Có những cú ngã khiến ta tưởng như không gượng dậy nổi. Nhưng bằng bản năng của một người mẹ, bằng tình yêu và sự kiên định, tôi đã đứng dậy – không phải để chiến thắng ai, mà để con tôi có quyền được sống ngẩng cao đầu.