Trên chuyến bay kéo dài hơn bốn tiếng đồng hồ từ Sài Gòn ra Hà Nội, giữa tiếng rì rầm của động cơ và sự mệt mỏi của hành khách, tiếng khóc ré lên của hai đứa trẻ sinh đôi khiến mọi ánh mắt đổ dồn về một người phụ nữ trẻ. Cô luống cuống, mồ hôi túa ra, vừa cố dỗ đứa con bên trái vừa vội vã tìm bình sữa cho đứa còn lại. Một vài hành khách đã bắt đầu thì thầm, vài tiếng “suỵt” khó chịu vang lên, và rồi… một giọng nói lạnh lùng cất lên:
“Không biết chăm con thì đừng có bày đặt làm mẹ đơn thân, khổ con, khổ cả người khác!”
Người phụ nữ cứng người, cúi đầu xấu hổ. Cô muốn khóc theo con mình. Nhưng đúng lúc đó, người đàn ông ngồi ghế bên cạnh bất ngờ đứng dậy, bước tới và nói một câu khiến tất cả im bặt — và khiến cô lặng người, mãi mãi không thể quên…
Ngọc là một bà mẹ đơn thân. Cô 27 tuổi, làm kế toán tại một công ty nhỏ ở Sài Gòn. Sau cuộc hôn nhân ngắn ngủi với người chồng lạnh lùng và vô trách nhiệm, cô quyết định chia tay khi hai đứa con sinh đôi mới tròn một tuổi. Chuyện nuôi con một mình vốn đã khó, nhưng nuôi hai đứa — một mình — lại còn tệ hơn gấp bội.
Ngọc không có bố mẹ để nhờ vả. Mẹ cô đã mất sớm, còn cha thì bỏ đi từ khi cô mới lên năm. Cô quen với sự đơn độc, với việc tự làm mọi thứ, từ thay tã, pha sữa, đến làm thêm buổi tối khi hai con đã ngủ say. Ngọc từng nghĩ mình mạnh mẽ, cho đến khi buộc phải đưa hai con lên máy bay ra Hà Nội để dự tang lễ bà ngoại — người thân duy nhất còn lại.
Đó là chuyến bay đầu tiên của hai đứa nhỏ. Khi Ngọc bước lên khoang, ánh mắt của nhiều người đã nhìn cô: một phụ nữ trẻ, tay xách nách mang, hai đứa trẻ sinh đôi tròn hai tuổi, chiếc túi to kềnh càng, gương mặt phờ phạc. Ai cũng đoán được sẽ không yên ổn trong vài tiếng tới.
Chuyến bay chưa cất cánh, một đứa trẻ đã bắt đầu khóc. Tiếp theo là đứa còn lại. Chúng sợ, không gian chật hẹp, tiếng ồn và áp lực khiến chúng hoảng loạn. Ngọc dỗ mãi không được, trong lòng hoảng hốt vì sợ làm phiền người khác. Một người phụ nữ lớn tuổi phía sau nhăn mặt, thở dài. Một thanh niên phía trước ngoái lại nói thẳng:
“Không biết chăm con thì đừng có đi máy bay. Mệt người khác.”
Câu nói như một cái tát. Ngọc cắn môi. Tay cô run lên khi đưa bình sữa lên miệng con. Cô cảm thấy tất cả ánh mắt như những mũi kim châm vào tim. Lồng ngực tức nặng. Cô muốn biến mất.
Và đúng lúc đó, người đàn ông ngồi cạnh cô — một người mà cô không để ý mấy từ đầu vì mải với con — bất ngờ đứng dậy. Anh cao lớn, ăn mặc giản dị nhưng chỉnh chu, khoảng hơn 30 tuổi, ánh mắt bình thản.
Anh bước tới trước hàng ghế, giơ tay xin tiếp viên đến gần rồi nói:
“Chị có thể chuyển sang ghế khác được không ạ? Tôi muốn ngồi cạnh và phụ giúp chị này trông con.”
Cả khoang như chết lặng.
Người tiếp viên hơi bất ngờ, rồi mỉm cười, gật đầu. Người đàn ông quay lại, cởi áo khoác, nhường hẳn một chỗ ngồi, rồi ngồi xuống cạnh Ngọc. Anh không nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng đưa một con gấu bông nhỏ trong túi ra, đưa cho một bé. Ngọc sững người.
“Chị để tôi bế đứa này một lúc nhé. Có vẻ nó đang buồn ngủ.” — giọng anh ấm áp.
Ngọc nhìn anh như không tin vào tai mình. Đôi mắt cô đã ướt nhòe.
Chuyến bay tiếp tục. Hai đứa trẻ sau khi được dỗ dành đã ngủ thiếp đi trong vòng tay người đàn ông và người mẹ. Không ai phàn nàn gì nữa. Một số hành khách bắt đầu nhìn họ với ánh mắt khác — trầm ngâm hơn, dịu lại, một chút áy náy.
Ngọc cuối cùng có thể thở một hơi dài. Cô nhìn sang người đàn ông, nói khẽ:
“Cảm ơn anh… Em thực sự không biết làm sao. Em cứ tưởng em mạnh mẽ lắm rồi.”
Người đàn ông cười hiền:
“Làm mẹ đã là một điều phi thường. Làm mẹ đơn thân còn phi thường hơn. Tôi chỉ giúp một chút thôi.”
Sau khi hai bé ngủ say, Ngọc hỏi:
“Anh có con chưa?”
Anh trầm ngâm giây lát rồi nói:
“Có. Nhưng mất rồi…”
Không gian bỗng lặng hẳn. Ngọc không dám hỏi thêm. Nhưng trong ánh mắt người đàn ông, có một nỗi buồn không tên, rất thật. Như một người từng biết thế nào là mất mát — và cũng từng hiểu sâu sắc giá trị của sự kiên cường.
Khi máy bay hạ cánh, anh chỉ nói:
“Chị và các bé giữ gìn sức khỏe nhé. Nếu cần giúp gì ở sân bay, tôi có thể đẩy hành lý cho chị.”
Ngọc rối rít cảm ơn. Nhưng khi cô quay lại, anh đã rời đi, nhanh chóng như cách anh đến.
Cô không biết tên anh, không biết nghề nghiệp, không có số điện thoại. Nhưng trước khi đi, anh đã để lại trong túi cô một mảnh giấy nhỏ, nét chữ nghiêng nghiêng:
“Không ai được quyền khiến chị xấu hổ vì yêu thương con mình. Chị đang làm rất tốt rồi.
— Một người từng đi qua mất mát.”
Ngọc gấp mảnh giấy lại, ôm hai con sát vào lòng.
Hôm đó, lần đầu tiên sau nhiều tháng, cô cảm thấy mình không đơn độc trên hành trình làm mẹ.