Bảy năm sống với vợ cũ, tôi cảm thấy ch;;án nản vô cùng. Đúng thời điểm đó, tôi lại gặp Hải – cô gái 23 tuổi, em tươi tắn, dịu dàng, hiểu chuyện khiến tôi muốn ‘làm lại cuộc đời’. Rồi chuyện gì đến cũng đến, tôi ru;;ồng rẫy vợ con đến với tình trẻ vì “trách nhiệm đàn ông”. Vợ tôi sh;;ock không nói nên lời nhưng vẫn nhanh chóng đồng ý sau 1 đêm suy nghĩ. Tôi cứ ngỡ mình đã được giải thoát để đường đường chính chính tới với người mình yêu. Thế nhưng đúng lúc tôi đang hạnh phúc nhất thì một người đàn ông xuất hiện…

“Tôi từng nghĩ, sự lựa chọn rũ bỏ gia đình để chạy theo tình yêu mới là hành động dũng cảm. Nhưng không ai nói cho tôi biết, cái giá phải trả cho sự ‘dũng cảm’ đó, đôi khi chính là sự trống rỗng mãi mãi không lấp đầy được.”

Khi một người đàn ông khác bước vào cuộc đời cô ấy, tôi mới nhận ra — người bị bỏ rơi, có thể không phải là vợ tôi… mà là chính tôi.

Bảy năm sống cùng vợ, từng ngày một, tôi thấy mình như lún sâu vào vùng bùn mỏi mệt. Cô ấy – người phụ nữ từng khiến tôi quyết tâm cưới bằng được – giờ đây chỉ còn là một cái bóng lặng lẽ trong căn nhà chật chội. Những bữa cơm nguội ngắt, những câu chuyện lặp đi lặp lại về tiền điện, tiền học, tiền gạo. Tôi mệt mỏi. Cô ấy cũng vậy. Nhưng khác tôi, cô ấy chọn cách im lặng chịu đựng. Còn tôi, tôi tìm một lối thoát.

Lối thoát ấy mang tên Hải.

Tôi gặp Hải trong một buổi hội thảo do công ty tổ chức. Cô gái ấy chỉ mới 23, trẻ trung, có ánh mắt biết cười và luôn hỏi tôi những câu nhẹ nhàng mà suốt bao năm rồi tôi chưa từng được nghe: “Anh mệt không?”, “Anh có hay thức khuya thế này không tốt đâu…” Hải khiến tôi cảm thấy mình vẫn còn đáng được quan tâm, đáng được yêu.

Chúng tôi bắt đầu nhắn tin, gọi điện, hẹn cà phê… Rồi một lần, khi vợ tôi đi công tác, tôi đã để Hải qua đêm ở nhà trọ gần cơ quan. Lần đó, tôi biết mình đã vượt qua ranh giới. Nhưng tôi không hối hận.

Về nhà, nhìn ánh mắt của vợ khi tôi tránh né, tôi biết cô ấy cảm nhận được điều gì đó. Nhưng cô không hỏi, không trách. Chỉ cắm cúi dọn nhà, lo cho con. Có lẽ chính sự nhẫn nhịn đó càng khiến tôi thấy mình không còn yêu cô nữa.

Tôi đưa đơn ly hôn vào một tối thứ Sáu.

Cô ấy cầm tờ giấy, đọc chậm rãi. Không khóc. Không gào thét. Chỉ lặng lẽ hỏi:
– Có người khác rồi à?
Tôi im lặng.
– Em đoán mà.

Rồi cô cười. Một nụ cười buồn nhất tôi từng thấy.

Sau một đêm, cô đồng ý ký. Đơn giản, gọn gàng, không đòi hỏi gì ngoài quyền nuôi con. Tôi nhẹ nhõm ra khỏi cuộc hôn nhân như kẻ được tha bổng sau nhiều năm ngồi tù.

Hải đón tôi bằng vòng tay, bằng bữa tối lung linh ánh nến. “Chúng mình bắt đầu lại từ đầu anh nhé.”

Cuộc sống mới là những chuỗi ngày đầy màu sắc: Hải đưa tôi đi du lịch Đà Lạt, Phú Quốc, vào những quán cà phê chill, chụp ảnh, cười nói không dứt. Tôi thấy mình trẻ lại cả chục tuổi. Không còn tiếng con khóc, không còn việc nhà bề bộn, không còn những lần phải nhẫn nhịn cãi vã.

Tôi cứ nghĩ: “À, đây mới là tình yêu thực sự.”

Chúng tôi sống cùng nhau như vợ chồng son, Hải nghỉ việc để tập trung “chăm sóc anh cho tốt”. Mọi chi tiêu tôi lo hết – không sao, đàn ông mà.

Cho đến một ngày, tôi trở về nhà và thấy Hải nằm dài trên ghế sofa, mắt dán vào điện thoại. Căn phòng bừa bộn, hộp mì ly chưa đổ, quần áo giăng đầy. Tôi hỏi nhẹ:
– Em không đi chợ nấu gì à?

Hải quay lại, không buồn ngước lên:
– Mệt, tự ăn ngoài đi.

Tôi thoáng giật mình. Nhưng rồi gạt đi, nghĩ có lẽ cô ấy không khỏe. Chỉ là một ngày thôi… phải không?

Nhưng rồi ngày đó kéo dài ra. Những đêm không còn chuyện trò mà thay vào đó là Hải lướt TikTok, chán nản, buồn bực vì “anh không kiếm được nhiều như người yêu nhỏ bạn em”. Tôi bắt đầu thức khuya lại, không phải vì làm việc, mà vì nằm suy nghĩ: Mình có đang lặp lại chính cuộc hôn nhân cũ?

Một ngày chủ nhật, tôi đến đón con trai như thường lệ. Tôi chờ trước cửa nhà cũ. Căn nhà trông sáng sủa hơn, ban công có vài chậu hoa, cửa sơn lại, rèm mới. Khi tôi định bấm chuông, cửa mở.

Một người đàn ông lạ bế con trai tôi ra ngoài.

– Chào anh – anh ta nói, nụ cười nhã nhặn. – Tôi là Tuấn, bạn của H.
Tôi nhìn sững.

Vợ cũ tôi bước theo sau, bình thản nói:
– Em định gọi báo anh trễ chút. Tuấn chở con đi học bóng rổ dùm em, anh không phiền chứ?

Tôi đứng đó, không trả lời nổi.

Con trai tôi bám lấy tay người đàn ông đó, tíu tít:
– Bác Tuấn dạy con đá bóng giỏi lắm! Bác còn cho con ăn kem hôm bữa nữa.

Tôi bỗng thấy mình… thừa thãi.

Từ hôm đó, tôi bắt đầu theo dõi Facebook của vợ cũ. Cô ấy thay đổi thật. Ăn mặc khác. Tóc ngắn hơn, tự tin hơn. Không còn là người phụ nữ chỉ biết cắm đầu vào bếp, cằn nhằn con cái. Cô hay đi café, thỉnh thoảng check-in ở các sự kiện. Có những bức ảnh chụp cùng “Tuấn” – người đàn ông ấy – không thân mật nhưng gần gũi.

Tôi thấy trong lòng gợn lên một cảm giác rất lạ. Thoạt đầu là tức giận. Sau đó là hối hận.

Hải càng lúc càng khiến tôi mệt. Cô bắt đầu nói về cưới xin, nhà cửa, sinh con. Nhưng tôi không còn hào hứng. Cô đòi hỏi nhiều, ghen tuông vô lý, thậm chí lục cả điện thoại tôi một lần vì nghi tôi nhắn tin lại với vợ cũ.

Tôi bắt đầu cảm thấy sợ… chính “tự do” mà mình từng khao khát.

Một đêm, tôi viết một tin nhắn rất dài gửi cho vợ cũ. Trong đó có câu:

“Anh biết mình sai. Nếu được quay lại, anh nhất định sẽ không buông tay em như vậy.”

Nhưng cô chỉ trả lời đúng một câu:

“Chúng ta đã hết duyên rồi. Em không hối hận vì đã từng tha thứ, nhưng cũng không muốn quay lại để lại đau.”

Tôi ngồi lặng trong phòng, bên cạnh là Hải đang ngủ say, mặt còn dính lớp kem nền và mascara lem.

Lần đầu tiên, tôi cảm thấy… trống rỗng.

Tôi đã đánh đổi cả một gia đình, cả một người vợ yêu thương mình trong im lặng… để đổi lấy một thứ tình yêu chóng vánh, dễ vỡ như bong bóng xà phòng.

Ngoài kia, đèn đường vẫn sáng. Nhưng tôi biết, với mình, chẳng còn con đường nào để quay về nữa.