Giám đốc của chồng đến tận nhà ngỏ lời muốn tôi tự nguyện l;y hô;n để anh có cơ hội đến với con gái ông ta, nào ngờ tôi đưa cho ông ấy 1 tờ giấy, trời đất sụp đổ…

“Giám đốc của chồng tôi – một người đàn ông quyền lực, lạnh lùng và luôn khiến người khác phải dè chừng – đích thân đến nhà, không phải vì công việc, mà vì… tôi. Ông ta ngồi xuống ghế salon, thẳng lưng như một vị thẩm phán, rồi từ tốn nói:

‘Cô là một người phụ nữ hiểu chuyện, tôi tin rằng cô sẽ làm điều đúng đắn. Hãy tự nguyện ly hôn để chồng cô có thể đến với con gái tôi.’

Tôi nhìn ông ta, không cười, không tức giận. Chỉ lặng lẽ rút ra một tờ giấy, đặt lên bàn trước mặt ông. Khi ông ta đọc xong… mặt ông trắng bệch. Ông đứng không vững nữa. Cả bầu trời như sụp xuống dưới chân ông ta.

…Không ai ngờ, thứ ông ta nghĩ là một cuộc đổi chác đơn giản, lại chạm vào bí mật ông giấu kín suốt gần 30 năm.”

Tôi tên là Hạ Vy, 32 tuổi. Một phụ nữ bình thường với cuộc sống tưởng chừng êm đềm bên người chồng là kỹ sư trưởng của tập đoàn Hưng Phát – một công ty xây dựng có tiếng ở miền Nam. Chồng tôi, Duy, trầm tính, ít nói, sống có trách nhiệm nhưng lạnh lùng. Cưới nhau đã 5 năm nhưng tôi vẫn luôn có cảm giác giữa chúng tôi là một bức tường vô hình, chẳng bao giờ chạm được tới nhau thật sự.

Cuộc hôn nhân ấy vẫn trôi qua đều đặn – không sóng gió, cũng chẳng mặn nồng. Cho đến một buổi sáng thứ Bảy, khi tôi đang tưới cây trước hiên nhà thì một chiếc xe Mercedes màu đen bóng loáng dừng lại. Một người đàn ông bước xuống – dáng vẻ đạo mạo, khí chất quyền uy.

Tôi nhận ra ông ta ngay lập tức – ông Nguyễn Thành Nam, giám đốc điều hành tập đoàn Hưng Phát. Người từng xuất hiện trên truyền hình, người mà cả công ty đều kính nể. Tôi chưa từng nghĩ có ngày ông ta sẽ đến gõ cửa nhà tôi.

“Chào cô Vy. Tôi có thể vào nhà nói chuyện riêng với cô một chút không?” – ông nói, giọng nhỏ nhưng chắc nịch.

Tôi gật đầu, mời ông ta vào. Trong lòng không khỏi dậy lên một nỗi bất an khó tả.

Sau khi uống ngụm trà, ông ta vào thẳng vấn đề.

“Tôi sẽ không vòng vo. Tôi biết chuyện này rất tế nhị, nhưng tôi cần sự thẳng thắn từ cô. Con gái tôi – Phương Linh – và chồng cô, Duy, đã có tình cảm với nhau một thời gian. Họ yêu nhau thật lòng. Tôi nghĩ, là một người vợ thông minh, cô sẽ hiểu điều gì là tốt nhất cho tất cả.”

Tôi vẫn lặng im.

Ông ta tiếp tục: “Cô và Duy không có con, tôi nghĩ cuộc sống hôn nhân của cô cũng không còn nhiều gắn bó. Nếu cô ly hôn, tôi hứa sẽ bù đắp xứng đáng – về tài chính, hoặc bất kỳ điều gì cô cần.”

Tôi ngước lên nhìn thẳng vào mắt ông ta. “Ý ông là tôi nên nhường chồng mình cho con gái ông?”

“Không phải là nhường, mà là giải thoát cho nhau. Một cuộc hôn nhân không tình yêu, chẳng ai nên cố níu kéo.”

Tôi cười nhẹ. “Ông nói đúng. Tôi cũng không phải người thích níu giữ. Nhưng… trước khi quyết định, ông có muốn xem cái này không?”

Tôi lấy từ ngăn kéo bàn một tờ giấy – đã được gấp kỹ, hơi ngả vàng vì thời gian. Tôi đặt nó lên bàn trà, đẩy nhẹ về phía ông.

Ông Nam cau mày mở ra, ánh mắt đang tự tin bỗng chốc đông cứng lại. Đôi môi ông mím chặt. Tay ông run lên, tờ giấy rơi xuống sàn.

Đó là kết quả xét nghiệm ADN. Giữa ông ta… và một người.

Một người mà ông không ngờ tới.

“Làm sao… làm sao cô có được cái này?” – ông thì thào.

Tôi cúi nhặt tờ giấy, đặt lại vào tay ông.

“Có những bí mật tưởng chừng đã bị chôn vùi, nhưng rồi đến lúc, nó cũng sẽ trồi lên mặt đất như một xác chết bị quên lãng.” – tôi nói, giọng nhẹ như gió, nhưng mỗi chữ đều khiến ông ta chấn động.

Ông Nam đứng lên, nhưng đôi chân không còn vững. Ông vịn vào mép bàn, mắt nhìn tôi đầy hoảng loạn.

“Cô biết từ khi nào…?”

“Từ khi ông đưa con gái ông vào công ty và Duy bắt đầu thay đổi. Từ ánh mắt, cử chỉ, và từ một câu nói vu vơ của ông hôm họp mặt công ty. Tôi tìm hiểu, và mọi thứ dần lộ rõ. Không chỉ là chuyện tình cảm của họ. Mà là chuyện của ông. Và mẹ tôi.”

Mặt ông ta tái nhợt. Tôi tiếp tục:

“Mẹ tôi – người phụ nữ nghèo làm giúp việc cho nhà ông gần 30 năm trước, từng có thai nhưng bị đuổi đi trong đêm mưa. Không ai biết cha tôi là ai… chỉ có một người biết. Là ông. Và… giờ thì tôi biết nữa.”

Căn phòng chìm trong im lặng. Ông Nam không nói được lời nào. Tôi đứng dậy, mở cửa:

“Cảm ơn ông đã đến. Nhưng thay vì bảo tôi ly hôn, có lẽ ông nên về và nói chuyện với… con gái ông. Và với chính lương tâm của mình.”

Ông ta bước ra cửa, lảo đảo như người mất hồn.

Tôi đóng cửa lại, đứng tựa lưng vào cánh cửa. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi cảm thấy bình tĩnh một cách kỳ lạ. Mọi thứ… mới chỉ bắt đầu.

Ba ngày sau buổi gặp gỡ kỳ lạ ấy, tôi nhận được một cuộc gọi từ số máy lạ.

“Là tôi. Nguyễn Thành Nam.”

Giọng ông ta khàn đặc. “Tôi cần gặp cô lần nữa. Có lẽ… không phải với tư cách một giám đốc. Mà là… với tư cách một người cha.”

Tôi không nói gì, chỉ im lặng. Ông tiếp tục:

“Tôi biết tôi không có tư cách gì, nhưng… có một điều cô cần biết. Có thể cô sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi, nhưng tôi không thể tiếp tục im lặng.”

Chúng tôi gặp nhau tại một quán cà phê yên tĩnh ở ngoại ô. Ông Nam đến sớm, ngồi ở một góc khuất, tay cầm tờ giấy xét nghiệm ADN mà tôi đã đưa, ánh mắt đầy tâm trạng.

“Tôi… không ngờ. Không ngờ đứa bé năm xưa lại chính là cô.” – ông mở lời, bằng giọng của một người vừa mất đi mọi lớp vỏ bọc.

“Hồi đó, tôi còn trẻ, ngạo mạn, ích kỷ. Mẹ cô – bà Hồng – là người làm tận tụy. Bà ấy chưa bao giờ đòi hỏi điều gì. Nhưng khi biết mình mang thai, bà ấy đến tìm tôi. Tôi sợ. Sợ vợ tôi biết, sợ mất tất cả. Tôi bảo vệ cái danh giá của mình… bằng cách nhẫn tâm đuổi bà ấy đi.”

Ông ta chậm rãi kể, mỗi lời như cứa vào lòng. Nhưng tôi vẫn giữ im lặng. Không phải vì tôi không cảm xúc – mà vì tim tôi đã chai lì sau bao năm sống trong những dấu hỏi không lời đáp.

“Sau này tôi có thử tìm lại bà ấy, nhưng không thể. Tôi nghe nói bà sống vất vả, một mình nuôi con gái, không bao giờ nhắc đến cha của đứa bé. Tôi đã sống yên ổn… cho đến khi tôi gặp cô ở lễ kỷ niệm công ty lần đầu. Ánh mắt của cô… giống mẹ cô đến lạnh người.”

Tôi siết chặt ly cà phê trong tay.

“Và điều mỉa mai nhất là… con gái tôi – Phương Linh – lại yêu Duy. Người đàn ông mà cô gọi là chồng.”

Tôi ngẩng lên. “Vậy ông vẫn muốn tôi ly hôn, để họ được đến với nhau?”

Ông lắc đầu, ánh mắt mệt mỏi.

“Tôi từng nghĩ như thế. Nhưng bây giờ tôi nhận ra… tôi sai rồi. Cả đời tôi chỉ biết dùng quyền lực để kiểm soát người khác. Đến cuối cùng, tôi lại không thể kiểm soát nổi chính máu thịt của mình.”

Cùng lúc đó, ở một góc khác của thành phố, Duy đang ngồi đối diện với Phương Linh.

Cô gái trẻ bật khóc: “Anh à… em không chịu nổi nữa. Ba em nói anh sẽ ly hôn. Sao anh chưa làm?”

Duy im lặng. Anh nhìn cô, lòng rối như tơ vò. “Anh chưa nói với em chuyện này. Vy… cô ấy là con ruột của ba em.”

Phương Linh chết lặng. Mắt cô mở to, môi run rẩy: “Anh… nói gì cơ?”

“Vy là con ngoài giá thú của ba em, với một người phụ nữ giúp việc. Bọn anh không biết… cho đến khi ông ấy biết, và tìm đến Vy, yêu cầu cô ấy ly hôn để anh đến với em.”

“Không thể nào… Không thể nào! Vậy là… chị Vy là… chị gái em?”

Duy gật đầu, mắt đỏ hoe. “Anh không thể ở giữa mối quan hệ sai trái này. Anh sai khi đến gần em, khi quên mất nghĩa vụ và lòng tự trọng. Vy không đáng bị phản bội.”

Tối hôm đó, tôi về nhà thấy Duy ngồi chờ trước cửa.

Anh đứng dậy, cúi đầu: “Anh xin lỗi, Vy. Anh không còn lời bào chữa nào. Em không cần tha thứ cho anh. Anh sẽ ký đơn, để em được tự do.”

Tôi nhìn anh hồi lâu. “Anh có từng yêu em thật lòng không?”

Duy im lặng. Rồi anh gật đầu.

“Có. Nhưng anh không đủ dũng khí để giữ tình yêu đó trọn vẹn.”

Tôi gật đầu. “Vậy thì… chúng ta kết thúc đi, như hai người trưởng thành. Nhưng trước khi ly hôn, có một điều anh cần biết. Em không chỉ là vợ anh. Em còn là con gái của giám đốc anh. Người đã đẩy mẹ em vào bi kịch. Em cần chấm dứt tất cả – không phải vì em thù hận, mà vì em muốn mọi vòng xoáy sai lầm kết thúc tại đây.”

Duy nghẹn ngào. “Anh hiểu.”

Một tháng sau, tôi và Duy chính thức ly hôn.

Ông Nam – lần đầu tiên trong đời – đứng trước toàn thể nhân viên Hưng Phát, tuyên bố rút lui khỏi ghế giám đốc, đồng thời công khai thừa nhận một “người con bị bỏ rơi năm xưa.”

Phương Linh bỏ sang nước ngoài du học, từ chối mọi sắp đặt hôn nhân mà ông Nam từng ấp ủ.

Còn tôi – tôi chọn rời thành phố, chuyển đến một vùng ven biển nhỏ, mở một tiệm sách và sống lặng lẽ. Không phải để trốn chạy, mà để bắt đầu lại, như chính con người tôi – không còn bị định nghĩa bởi ai, hay bởi quá khứ.

Vào một chiều thu, tôi nhận được một bưu kiện. Bên trong là một lá thư viết tay:

“Con gái,
Bố biết có nói gì cũng không thể thay đổi những gì đã mất. Nhưng bố mong một ngày nào đó, nếu con có thể, hãy tha thứ. Không phải cho bố, mà cho chính con – để con có thể sống nhẹ lòng hơn.

Bố – Nam.”

Tôi cầm bức thư, lòng không còn oán giận. Chỉ có một chút tiếc nuối cho những điều lẽ ra có thể khác… nếu con người ta biết sống thành thật từ sớm hơn.

Có những vết thương không bao giờ lành, nhưng cũng không cần phải rỉ máu mãi. Tha thứ không phải để người khác được thanh thản – mà là để chính mình được buông bỏ.