Trên quốc lộ 1A, trời bất chợt đổ mưa như trút. Một cô gái gầy guộc đứng bên lề đường, áo mưa mỏng dính vào người, tóc rối bời dính trên gò má nhợt nhạt. Từng chiếc xe tải rú ga chạy qua, hắt nước tung tóe vào người cô, nhưng không một ai dừng lại. Cho đến khi chiếc container biển số Đồng Nai thắng gấp trước mặt cô, và người tài xế – một người đàn ông trạc ba lăm tuổi, gương mặt rám nắng, ngoắc tay ra hiệu:
— “Lên xe đi, trời kiểu này không đợi ai đâu em!”
Cô gái ngước lên, ánh mắt ngập ngừng – nhưng rồi cũng bước vội lên xe. Cánh cửa đóng lại, tiếng mưa rơi bị chặn lại bên ngoài. Không ai biết rằng, cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên ấy đã thay đổi cả cuộc đời của người đàn ông cô độc và cô gái ướt mưa kia mãi mãi…
Tên anh là Tâm, tài xế xe container chạy tuyến Bắc – Nam gần 10 năm nay. Đời anh gắn liền với chiếc vô-lăng, những cung đường xa hun hút và các trạm dừng bụi bặm. Cuộc sống trôi qua đều đều như chính nhịp máy xe, lặp lại, cũ kỹ và cô đơn. Anh từng có vợ, nhưng cuộc hôn nhân ấy tan vỡ sau khi con trai mất vì sốt xuất huyết – một cú sốc lớn khiến cả hai dần xa nhau. Vợ anh đi lấy chồng, còn anh sống trên bánh xe, mang nỗi buồn trốn chạy dọc chiều dài đất nước.
Ngày gặp cô gái ấy, trời mưa rất to. Mưa trắng xóa cả đoạn quốc lộ. Cô đứng nép bên gốc cây xà cừ, đôi mắt ráo hoảnh, người ướt như chuột lột. Anh nhìn gương chiếu hậu, định chạy tiếp, nhưng rồi có cái gì đó níu lại. Anh thắng xe, mở cửa. Cô bước lên, lặng lẽ như mưa.
— “Em đi đâu?”
— “Dạ… về Sài Gòn. Em bị lỡ xe.”
— “Ngồi cho chắc, đừng ngại.”
Cô không nói nhiều. Chỉ cảm ơn rồi im lặng. Nhưng ánh mắt cô… khiến anh nhớ đến đứa con trai mình. Cũng có cái nhìn buồn như vậy, mỗi lần lên cơn sốt.
Họ đi suốt quãng đường hơn 80 cây số mà không ai nói câu nào. Đến trạm nghỉ, anh dừng xe ăn cơm. Anh ngạc nhiên khi cô đi theo, chỉ gọi một gói mì tôm.
— “Không ăn cơm sao?”
— “Dạ… em không đói.”
Anh không hỏi nữa. Nhưng từ lúc đó, anh để thêm đôi đũa mỗi lần ăn. Cô dần bớt lặng im, bắt đầu kể: tên cô là Linh, quê ở Quảng Ngãi, vô Sài Gòn làm công nhân may. Vừa bị cắt hợp đồng, lương không trả, lại mất điện thoại. Định bắt xe khách về, nhưng bị kẻ xấu lừa lấy hết ví.
— “Em không xin tiền, chỉ cần anh cho em quá giang về tới chỗ bạn.”
Tâm chỉ gật đầu. Nhưng trong lòng anh như có một điều gì rất lạ đang dần thức tỉnh.
Những ngày sau đó, Linh ở lại trên xe với anh. Vì Sài Gòn đang phong tỏa do dịch COVID-19, không ai vào được thành phố. Tâm đành tấp xe ở ngoại ô, hai người sống tạm trong cabin xe, đợi ngày được phép vào.
Anh ngạc nhiên khi thấy Linh rất chịu khó: dọn xe, giặt đồ, thậm chí nấu ăn bằng bếp mini anh vẫn mang theo. Cô nhỏ nhẹ, kín đáo, không hề than phiền dù sống chật chội.
Dần dần, những khoảng lặng giữa họ biến mất. Họ nói chuyện nhiều hơn – về gia đình, quá khứ, ước mơ. Linh kể cô từng học đại học ngành sư phạm nhưng bỏ giữa chừng vì mẹ bệnh. Tâm kể anh từng muốn mở một quán cơm ven đường cho người nghèo.
Một đêm mưa, Linh nhìn ra cửa kính xe, thì thầm:
— “Nếu không gặp anh hôm đó, chắc giờ em đang nằm đâu đó ngoài đường.”
— “Nếu không gặp em hôm đó, chắc giờ anh vẫn sống như cái xác không hồn.”
Cả hai không nói gì thêm. Nhưng có điều gì đó đã bắt đầu… như mưa rơi trên mái tôn, nhỏ giọt thành dòng.
Ba tuần sau ngày gặp Linh, xe Tâm được phép vào nội thành. Đường vào Sài Gòn vắng lặng đến lạ – như thể cả thành phố đang gồng mình chờ qua cơn sốt.
Linh ngồi ghế phụ, ôm chiếc balô rách đã bắt đầu bung khóa. Khi xe dừng trước khu trọ cũ ở quận Bình Tân, cô im lặng một lúc lâu rồi mới mở cửa xe, nhìn anh lần cuối:
— “Cảm ơn anh vì tất cả. Em… em không biết nói gì hơn.”
Tâm chỉ cười, nụ cười gượng gạo.
— “Đi cẩn thận. Có gì thì cứ gọi cho anh. Số anh em nhớ rồi mà, ha?”
Linh gật đầu, nhưng ánh mắt như có một nỗi ngại ngần chưa nói. Anh chờ cô đi khuất rồi mới lái xe đi – không nhìn lại. Lúc đó anh nghĩ, “Thôi vậy, có duyên thì gặp lại.”
Nhưng cả tuần sau, anh vẫn không lái xe về Đồng Nai như mọi khi. Anh quanh quẩn ở Sài Gòn, viện lý do lấy hàng, bảo dưỡng xe, kiểm tra tuyến… Thực ra chỉ để hy vọng “vô tình” gặp lại cô gái ấy đâu đó giữa Sài Gòn rộng lớn.
Rồi một đêm khuya, anh nhận được cuộc gọi.
— “Anh Tâm… em Linh nè.”
Giọng cô nghèn nghẹn. Cô bị đuổi khỏi khu trọ vì chưa đóng tiền, bạn thì đi quê tránh dịch, chẳng còn ai giúp. Anh không hỏi thêm gì, chỉ trả lời:
— “Em đứng yên đó. Mười lăm phút nữa anh tới.”
Từ đó, Linh sống cùng anh. Không còn là quá giang hay tình thế, mà như một người đồng hành thực sự. Cô giúp anh làm sạch cabin, kê thêm tấm nệm mỏng phía sau ghế lái để ngủ cho đỡ mỏi. Mỗi sáng, cô pha cho anh ly cà phê đen, bỏ vừa đủ ba muỗng đường – đúng kiểu anh thích. Anh chở hàng, cô ghi số, tính toán, kiểm hàng giùm.
Cả hai dần sống như một cặp vợ chồng lang bạt trên đường quốc lộ.
Nhưng không phải lúc nào đời cũng êm đềm như chuyến xe đêm.
Một hôm, trên đường ra Huế, xe bị trục trặc máy lạnh. Tâm dừng lại sửa ở một gara nhỏ. Trong lúc chờ, một người đàn ông lạ tới gần Linh, ánh mắt giễu cợt:
— “Linh? Không ngờ gặp cô ở đây… Đổi nghề nhanh nhỉ?”
Tâm cau mày. Linh tái mặt, kéo anh đi chỗ khác. Tối hôm đó, khi họ dừng nghỉ ở đèo Hải Vân, Linh kể trong nước mắt:
— “Người đó là quản lý xưởng may cũ. Hắn từng gạ gẫm em… Em không chịu nên bị đuổi. Hắn còn tung tin xấu về em.”
Tâm không nói gì. Chỉ siết nhẹ tay cô. Anh hiểu, quá khứ không ai sạch sẽ cả – nhưng điều đó không khiến anh yêu cô ít đi.
Một thời gian sau, họ về Đồng Nai. Anh đưa cô về căn nhà nhỏ sau rẫy – nơi cha mẹ anh từng ở. Căn nhà cũ kỹ, đầy bụi, nhưng Linh dọn dẹp sạch bong như mới. Cô trồng thêm mấy luống rau, nuôi hai con gà mái. Mỗi lần anh lái xe về, bữa cơm luôn có canh bí đỏ, món anh thích từ nhỏ.
Một hôm, anh nói nhỏ:
— “Hay mình nghỉ chạy xe, anh mở quán cơm… Em nấu, anh rửa chén cũng được.”
Linh nhìn anh, mắt long lanh:
— “Thật không?”
— “Thật. Anh mệt rồi. Mệt cảnh sống không nhà. Mà nếu em đồng ý… thì mình làm nhà ở đây luôn.”
Họ ôm nhau giữa mảnh vườn sau nhà. Những giấc mơ nhỏ nhoi nhưng đủ đầy đang dần thành hình – bắt đầu từ một cơn mưa.
Một năm sau
Quán cơm ven quốc lộ 1A khai trương. Bảng hiệu viết tay, có dòng chữ đơn giản:
“Cơm Nhà – Quán của Linh & Tâm”
Tài xế đường xa truyền tai nhau: ở đoạn rẽ vào xã Phước Tân, có quán cơm vừa rẻ vừa ngon, bà chủ xinh hiền, ông chủ từng là tay lái container trứ danh. Cơm gà kho tiêu ở đó ăn một lần là nhớ.
Thỉnh thoảng, có mấy cô gái đi lỡ đường tấp vào quán trú mưa, Linh luôn pha sẵn ly trà gừng ấm và đưa khăn khô. Họ thường ngạc nhiên vì được đối xử quá tử tế.
Còn anh – Tâm – mỗi khi thấy mưa rơi trên mái tôn, vẫn hay đứng ngẩn ra một lúc lâu. Bởi vì có những cơn mưa, không chỉ làm ướt người… mà còn làm thay đổi cả một đời người.