Giữa trưa nắng gắt, từng dòng xe hối hả lướt qua con phố đông đúc. Trên vỉa hè nham nhở ổ gà, một ông lão lưng còng, áo sờn vai, loạng choạng cố giữ giỏ trứng treo ở ghi-đông xe đạp. Bất ngờ, bánh xe trước vấp phải cục gạch lăn lóc giữa đường. Ông ngã sõng soài. Giỏ trứng rơi xuống, vỡ tan loang lổ trắng đỏ giữa mặt đường như vệt máu. Người qua đường lướt qua, ngoảnh đầu nhìn rồi lại đi.
Bỗng, một chiếc ô tô sang trọng thắng gấp. Cô gái mặc vest đen, váy công sở chỉnh tề, khuôn mặt sắc sảo bước xuống. Không nói một lời, cô quỳ sụp xuống giữa phố, trước mặt ông lão đầy trầy xước…
Ông lão tên là Mười. Hơn 70 tuổi, ông sống một mình trong căn nhà tôn nhỏ ở ven sông. Vợ mất sớm, con trai duy nhất tha hương biệt tích sau lần cãi nhau gay gắt, ông đành tự nuôi thân bằng nghề giao trứng cho các tiệm tạp hóa.
Mỗi sáng, ông lão đạp xe từ lúc trời chưa sáng hẳn. Trong chiếc giỏ mây cũ, ông xếp từng vỉ trứng mà bà Sáu ở chợ gửi bán. Có hôm, người ta trả công ông mấy chục ngàn. Có hôm chẳng có gì, chỉ “cám ơn nghen chú Mười”. Nhưng ông chẳng than. Vì như ông vẫn hay nói: “Miễn có việc làm, đỡ suy nghĩ.”
Hôm đó, trời nóng như đổ lửa. Ông Mười vừa giao trứng cho tiệm cuối thì bánh xe bị xì hơi. Ông đành dắt bộ quay về, tay vẫn giữ chặt giỏ trứng còn lại mà bà Sáu dặn nhớ mang về cho người đặt hàng ở hẻm bên kia.
Đi giữa dòng xe như mắc cửi, ông vừa thở vừa nhìn đường. Chỉ một khoảnh khắc không để ý, bánh xe vấp phải cục gạch to. Mất thăng bằng, ông ngã nhào ra đường. Giỏ trứng theo quán tính rơi xuống, đập vào mặt đường, vỡ tung tóe.
Ông Mười ôm lấy đầu gối rướm máu, tay run run định nhặt mảnh trứng vỡ, miệng lẩm bẩm “Tiếc quá… bà Sáu sẽ trách mình…”. Người đi đường lướt qua, có người nhìn rồi ngoảnh mặt đi. Có tiếng cười khúc khích từ đám học sinh đứng gần:
– “Trời ơi, làm như bày trò khóc ăn vạ!”
– “Có mấy chục quả trứng mà làm dữ…”
Giữa lúc đó, chiếc ô tô màu đen bóng loáng thắng gấp ngay sát lề. Cửa xe mở ra, một cô gái trẻ bước xuống. Cô mặc vest công sở, tóc búi gọn, khuôn mặt nghiêm nghị và sắc lạnh. Không ai đoán được hành động tiếp theo của cô.
Không chần chừ, cô bước tới, quỳ xuống ngay bên ông Mười, tay đỡ lấy ông dậy:
– “Ông có sao không ạ? Đầu gối bị chảy máu rồi, để con lấy khăn lau…”
Người xung quanh bắt đầu xì xào:
– “Ủa, ai vậy ta? Giống mặt trên tivi lắm nghen!”
– “Trời, con nhỏ này giàu mà… sao lại quỳ xuống với ông già đó?”
Nhưng cô gái không để ý. Tay cô lau nhẹ máu trên đầu gối ông Mười bằng khăn tay trắng. Cô mở cốp xe, lấy ra chai nước suối, rửa sơ vết thương. Giọng cô dịu lại:
– “Ông đừng lo. Trứng vỡ bao nhiêu, con đền lại hết. Để con đưa ông tới trạm y tế nhé.”
Ông Mười rưng rưng, lắp bắp:
– “Cô ơi… cô tên gì để… ông nhớ… sau này cảm ơn…”
Cô gái khựng lại vài giây. Một thoáng bối rối vụt qua ánh mắt:
– “Ông… không nhớ con sao?”
Ông Mười ngơ ngác nhìn cô. Gương mặt ấy… có nét gì đó thân quen. Đôi mắt ấy, dù đã sắc sảo và trang điểm kỹ, vẫn có gì đó giống…
Nhưng ông Mười không nhớ được. Ký ức của người già như mặt kính mờ hơi sương. Có những gương mặt từng thân quen, từng gần gũi, cũng dần trôi khỏi trí nhớ như cát trôi theo nước.
Cô gái khẽ cúi đầu:
– “Không sao đâu, con đưa ông đi băng bó trước đã.”
Trong trạm y tế phường, ông Mười được băng bó cẩn thận. Cô gái tự tay mua băng, thuốc đỏ, rồi còn ghé nhà bà Sáu trả lại số trứng đã hỏng. Cô dúi vào tay ông một chiếc phong bì dày, khẽ nói:
– “Con thay ông trả số tiền đó. Coi như hôm nay ông giúp con… chuộc một điều cũ…”
Ông Mười không hiểu. Nhưng lòng ông ấm lại, như thể vừa được ai thắp một ánh đèn trong căn nhà nhỏ âm u.
Chiều hôm đó, ông Mười được cô gái đưa về tận nhà. Trên suốt đoạn đường về, ông lão cứ chốc chốc lại nhìn sang người con gái lái xe bên cạnh, cố lục lại trong trí nhớ hình ảnh nào đó tương đồng, nhưng không thể.
Căn nhà của ông nằm lọt thỏm giữa một khu ổ chuột bên bờ kênh. Những mái tôn cũ kỹ chắp vá, con đường đất lầy lội mùa mưa và bụi đỏ mùa nắng. Cô gái bước xuống xe, lặng người một chút khi nhìn xung quanh. Một mảng ký ức đã từng vùi chôn nay bất chợt trỗi dậy.
Ông Mười quay lại, nhìn cô ái ngại:
– “Cảm ơn cô nhiều lắm… chứ ông cũng không có gì để đáp lại… Cô tên gì, cho ông biết đi?”
Cô gái mỉm cười buồn, rồi cúi đầu nói nhỏ:
– “Con tên là Vy… Vy đây ông…”
Ông Mười khựng lại. Đôi mày ông chau lại, lặp đi lặp lại trong đầu cái tên ấy như một giai điệu đã từng quen thuộc: “Vy… Vy…”
Bất chợt, ông ngồi phịch xuống ghế tre trước cửa nhà. Đôi mắt trũng sâu bỗng nhòe đi.
– “Vy… không thể nào… Vy là… Vy con của thằng Đạt?”
Cô gái gật đầu.
– “Dạ… Con là con gái của ba Đạt… cũng là cháu nội của ông.”
Câu nói ấy như một nhát dao xoáy vào ký ức đã mờ nhạt của ông Mười. Ông run run, tay bấu lấy thành ghế.
– “Vậy… vậy cha con giờ ở đâu rồi?”
Cô Vy im lặng. Một lúc sau, cô nói:
– “Ba con mất rồi. Năm con học lớp 9, ba bệnh, không có tiền chữa, nên… mất trong đau đớn.”
Ông Mười bàng hoàng. Nỗi đau cũ ùa về – lần cuối cùng ông và con trai gặp nhau là một cuộc cãi vã nảy lửa. Đạt bỏ nhà đi, mang theo đứa con gái bé tí khi ấy mới 4 tuổi. Ông Mười đã cố tìm, nhưng không có tin tức. Vài năm sau, ông mặc định Đạt không còn coi ông là cha nữa.
Bây giờ, trước mặt ông là cô bé năm xưa – nay đã là một phụ nữ thành đạt, xinh đẹp, mạnh mẽ.
– “Con xin lỗi vì đã không tìm ông sớm hơn. Sau khi ba mất, mẹ con bỏ đi. Con sống nhờ nhà người quen, đi làm thêm từ năm 16 tuổi. Có lúc con ghét ông, con nghĩ nếu ông không đuổi ba đi, có khi ba con không chết sớm vậy đâu.”
Giọng cô nghèn nghẹn, nhưng vẫn giữ bình tĩnh.
– “Nhưng sau này, con lớn rồi, con hiểu… Không ai đúng hoàn toàn. Có lẽ ba con cũng sai. Con tìm lại quê cũ, hỏi mãi mới biết ông vẫn sống ở đây… và hôm nay… khi thấy ông ngã giữa đường, lòng con như nghẹn lại.”
Ông Mười rưng rưng, tay ông run run nắm lấy tay cô:
– “Ông… sai rồi… Ông cố chấp, ông thương con mà không biết cách giữ… Trời ơi… Vy ơi…”
Ông bật khóc. Tiếng khóc của một người cha từng nghĩ mình đã mất tất cả, nay bỗng được trả lại một điều quý giá hơn cả tiền bạc: người thân.
Cô Vy ngồi xuống bên ông, lần đầu tiên sau nhiều năm, hai ông cháu cùng ngồi bên nhau trong một buổi chiều tắt nắng, không ai nói thêm gì, chỉ có gió thổi khe khẽ và tiếng lòng dội lại từ năm tháng cũ.
Một tuần sau, ông Mười không còn phải đi giao trứng nữa. Cô Vy ngỏ ý đón ông về sống chung trong căn nhà nhỏ cô mua ở quận ven. Ông lắc đầu:
– “Ông quen sống ở đây rồi. Nhưng mỗi cuối tuần, con cứ ghé chơi với ông. Vậy là đủ vui rồi.”
Cô Vy đồng ý. Mỗi cuối tuần, chiếc ô tô đen lại ghé con hẻm cũ. Cô gái trẻ bước xuống, mang theo ít bánh trái, thức ăn, và cả những tấm hình xưa cô tìm được của ba mình – con trai ông Mười.
Một ngày nọ, khi trời vào đông, ông Mười đưa cho cô Vy một tấm ảnh cũ, bạc màu. Trong ảnh là một bé gái ngồi trên vai một người đàn ông trẻ, cả hai đang cười rất tươi bên một rặng hoa giấy đỏ rực.
– “Con bé này là… Vy đó sao?” – ông cười khẽ.
Vy nhìn tấm ảnh, mắt cô đỏ hoe, nhưng môi lại nở nụ cười:
– “Dạ… con nghĩ ký ức không thể mất, chỉ là chúng ta chưa đủ can đảm để nhìn lại.”
Chiếc giỏ trứng vỡ ngày hôm đó hóa ra lại là điểm bắt đầu cho một hành trình hàn gắn. Có những điều không thể thay đổi – như quá khứ, mất mát, hay thời gian. Nhưng cũng có những điều có thể bắt đầu lại – như tình thân, niềm tin, và sự tha thứ.
Và giữa dòng đời hối hả ấy, người ta vẫn có thể dừng lại, cúi xuống… không phải vì trứng vỡ, mà vì có một tấm lòng cần được chắp nối.