“M-ất cả tỷ đặt nhà hàng 5 sao cho đám cưới, tôi ch-ết l-ặng khi nhận tin nhắn lúc chuẩn bị đón dâu…”
Cả đời người, có mấy lần mặc váy cưới? Tôi đã dành ba năm tiết kiệm từng đồng, chọn từng loại hoa, đặt từng chiếc ghế theo màu chủ đạo. Tất cả chỉ để chờ khoảnh khắc bước vào lễ đường, khoác tay người tôi yêu suốt 7 năm thanh xuân. Nhưng đúng lúc đang ngồi trong phòng trang điểm, chiếc váy trắng như mây vừa được thợ sửa lại khít eo, một tin nhắn đến từ số điện thoại quen thuộc đã khiến tôi không thể thở nổi…
Tôi tên là Vy. 29 tuổi. Một nhân viên marketing bình thường với mơ ước rất đỗi giản đơn: cưới người đàn ông tôi yêu, có một gia đình nhỏ, và sống những ngày bình yên.
Tôi và Khải yêu nhau từ năm thứ hai đại học. Anh là người đầu tiên và cũng là người duy nhất mà tôi từng gọi là “bạn trai”. 7 năm bên nhau, trải qua biết bao nhiêu lần sóng gió – từ lúc anh đi du học, tôi một mình ở lại làm việc, đến lúc cả hai cùng thất nghiệp vì dịch bệnh. Thế nên, khi anh cầu hôn tôi trên đỉnh Fansipan vào đúng sinh nhật lần thứ 28, tôi đã không chần chừ một giây nào.
Chúng tôi quyết định tổ chức lễ cưới sau đúng một năm, để có thời gian chuẩn bị chu đáo. Khải làm trong ngành tài chính, còn tôi chuyển sang làm tự do nên linh động thời gian. Tôi tự tay chọn từng kiểu phông nền, từng bản nhạc, và cả thực đơn bốn món Tây – ba món Việt tại nhà hàng 5 sao trên phố Tràng Thi. Tổng chi phí cưới hơn 1,2 tỷ đồng – gần như toàn bộ tiền tiết kiệm của cả hai. Tôi nghĩ, chỉ cần ngày hôm đó trọn vẹn, tôi có thể bắt đầu lại từ đầu cũng không sao.
Buổi sáng ngày cưới, tôi dậy từ 4 giờ sáng. Mẹ cẩn thận nấu cho tôi bát cháo trắng, dặn đi dặn lại: “Ăn chút cho đỡ tụt huyết áp.” Tôi gật đầu, nhưng bát cháo chẳng nuốt nổi. Trong lòng là một nỗi bồi hồi không tên – vừa háo hức, vừa sợ sệt.
Khoảng 7 giờ, tôi đang được thợ trang điểm hoàn thiện những nét cuối cùng thì điện thoại tôi rung lên. Là Khải. Tôi mỉm cười, nghĩ anh gọi nhắc nhở chuyện gì đó. Nhưng không – đó không phải cuộc gọi, mà là một tin nhắn.
“Anh xin lỗi. Mọi chuyện dừng lại ở đây thôi. Anh không đủ can đảm để tiếp tục lừa em và lừa bản thân.”
Tôi chết lặng.
Mất vài giây tôi mới kịp hiểu những con chữ đang nhảy múa trước mắt. Tôi run rẩy bấm gọi lại – thuê bao. Tôi thử gọi cho mẹ anh – không nghe máy. Gọi cho Dũng – bạn thân Khải, người làm phù rể – vẫn không bắt máy. Không ai trả lời.
Mọi thứ bắt đầu sụp đổ từ bên trong tôi, như thể một con đê bị vỡ mà không ai kịp ngăn lại.
Cả ê-kíp trang điểm đều im lặng. Không ai dám hỏi tôi vừa đọc gì, nhưng họ nhìn thấy sự biến sắc trên khuôn mặt tôi, ánh mắt trống rỗng và đôi môi run lên từng hồi.
Tôi chậm rãi bước ra ngoài, nơi bố tôi đang ngồi uống trà đợi giờ đón dâu.
“Con sao thế Vy?”
Tôi không trả lời. Chỉ giơ điện thoại ra. Bố tôi đọc xong tin nhắn, gương mặt ông đổi sắc rõ rệt, rồi lại trở nên bình tĩnh một cách đáng sợ.
“Con vào trong đi. Để bố gọi người nhà nó.”
Tôi nghe lời như một cái máy. Quay lại phòng, tôi ngồi xuống ghế, nhìn mình trong gương. Mắt tôi được kẻ bằng phấn nâu, môi tô màu cam đất dịu dàng, tóc búi cao kiêu sa. Tôi trông thật đẹp – một cô dâu hoàn hảo. Nhưng chỉ có mình tôi biết, bên trong tôi lúc đó là một khoảng trống hoang hoải, lạnh ngắt và vô định.
30 phút trôi qua. Không ai gọi lại. Không có bất kỳ chiếc xe hoa nào đến. Mọi người trong nhà bắt đầu xôn xao. Mẹ tôi ôm tôi khóc. Còn tôi – tôi không còn nước mắt. Tôi không thể khóc. Tôi đã quá choáng váng, quá kinh ngạc để đau.
8 giờ. Đúng thời khắc mà tôi lẽ ra đang bước vào xe hoa, thì một cuộc gọi đến – từ số lạ.
Là Thảo – người yêu cũ của Khải.
Cô ta cười lạnh trong điện thoại:
“Chắc giờ này chị biết rồi nhỉ? Em nghĩ là anh ấy nên chọn sự thật, hơn là sống với một mối quan hệ giả dối. Em không cần anh ấy cưới em. Em chỉ không muốn anh ấy cưới chị.”
Tôi siết chặt điện thoại trong tay. Cảm giác đau lúc này không còn là một nhát dao nữa. Mà là cả nghìn chiếc kim nhỏ, đâm từ từ, đều đặn, khiến tôi không thể thở nổi.
Sau cuộc gọi từ Thảo – người yêu cũ của Khải – tôi tắt máy. Không chửi, không khóc, không gào thét. Tôi ngồi đó, trong bộ váy cưới trắng lộng lẫy, giữa căn phòng trang điểm phủ đầy hoa lan hồ điệp, mà thấy mình như vừa rơi xuống một vực sâu không đáy.
Mẹ tôi gần như ngã quỵ, bà không ngừng hỏi tôi: “Nó nói thật không con? Con có chắc không phải ai đó trêu?” Nhưng trong ánh mắt tôi lúc ấy, chắc bà cũng đã hiểu. Không có ai trên đời lại lấy chuyện bỏ cưới ra để đùa, vào đúng ngày cưới, đúng giờ đón dâu.
Một buổi sáng, thành đám tang của chính lòng tin.
Tôi đứng lên, tháo khăn voan khỏi đầu, cởi dần từng lớp váy cưới ra như đang bóc từng niềm tin cuối cùng mình từng giữ. Mỗi lớp vải tuột xuống, là một phần trái tim tôi rã rời theo.
Bố tôi gọi cho Khải thêm lần nữa. Vẫn thuê bao. Lúc này Dũng – bạn thân Khải, phù rể, nhắn lại một tin vỏn vẹn:
“Xin lỗi. Anh ấy không đủ can đảm. Mong mọi người tha lỗi.”
Chỉ thế thôi. Vậy là bao nhiêu năm thanh xuân, bao nhiêu chuẩn bị, bao nhiêu lời hứa về ngôi nhà có ban công trồng đầy cúc hoạ mi, kết thúc trong… một tin nhắn và một lời xin lỗi từ người thứ ba.
Thay vì khóc, tôi bắt đầu gọi điện. Cho nhà hàng, hủy suất tiệc. Gọi cho đội quay phim chụp ảnh, hủy lịch. Gọi cho bạn bè thân thiết – không để họ an ủi, mà để họ đừng cất công tới dự một đám cưới không tồn tại nữa. Từng cuộc gọi như một cú tát vào mặt tôi, nhưng tôi vẫn làm, như một cái máy, như thể mình cần phải làm gì đó để không vỡ vụn hoàn toàn.
Đến chiều, tôi tắt điện thoại. Tự khóa mình trong phòng.
Tối đó, có hơn 20 cuộc gọi nhỡ từ người quen, họ hàng, bạn bè. Tin nhắn Facebook ngập tràn: “Ơ sao hoãn cưới vậy?”, “Có chuyện gì à Vy ơi?”, “Sao không thấy livestream như đã hứa?”…
Tôi đọc từng dòng, không trả lời ai. Tôi biết, chỉ cần mở miệng, là tôi sẽ gục.
Tôi sẽ khóc. Sẽ bật lên tiếng thét. Sẽ tan vỡ.
Không báo cho ai. Tôi book chuyến bay đêm và chọn một homestay vắng vẻ trên đồi.
Ngày đầu tiên tôi chỉ ngủ. Ngủ đến 16 tiếng liên tục. Cả cơ thể như vừa đi qua một trận chiến sống còn.
Ngày thứ hai, tôi bước ra ban công. Gió lạnh lùa vào tóc, mắt tôi khô cong. Tôi bắt đầu viết. Không phải nhật ký, mà là một lá thư gửi cho Khải – không để gửi đi, mà để tôi hiểu rõ hơn chính mình.
“Khải à,
Nếu anh không còn yêu em, anh có thể nói. Nếu anh có người khác, em có thể chịu đựng. Nhưng cái cách anh biến mất vào đúng ngày cưới, cái tin nhắn cụt ngủn như một kẻ trốn chạy, là nhát dao giết chết lòng tin của em – vào anh, vào tình yêu, và vào chính bản thân mình.
…
Anh không chỉ huỷ một buổi lễ. Anh hủy luôn cả những năm tháng em sống hết mình vì một tình yêu tưởng chừng đáng tin cậy nhất. Nhưng em sẽ không để anh là dấu chấm hết. Em sẽ bắt đầu lại – không vì anh, mà vì chính em.”
Tôi khóc sau khi viết những dòng đó. Nhưng lần này, là khóc để buông bỏ, không còn là đau đớn níu kéo.
Không phải một khởi đầu vĩ đại, nhưng là khởi đầu thật sự.
Tôi đặt tên quán là “Tỉnh” – bởi tôi đã từng mê muội, từng tin tưởng mù quáng, và giờ tôi đã tỉnh.
Tôi vẫn chưa yêu ai. Nhưng tôi đã học cách yêu chính mình.
Một hôm, trong lúc dọn dẹp quán, tôi tình cờ thấy Khải ghé qua. Anh không vào. Chỉ đứng ngoài nhìn qua cửa kính. Nhìn tôi đang cười với khách hàng, tay pha cà phê, tay nhận bánh giao đến. Tôi không biết anh nghĩ gì. Nhưng tôi biết một điều:
Tôi không còn sợ anh nữa.
Tôi không còn cần một lời giải thích. Không cần một lời xin lỗi.
Bởi vì những gì anh bỏ lại hôm đó – tôi đã tự mình nhặt lên, chữa lành, và biến nó thành sức mạnh để sống tiếp.
Cuộc đời này đôi khi không cho ta lựa chọn kết thúc, nhưng luôn cho ta quyền lựa chọn bắt đầu lại.
Ngày hôm đó, tôi không cưới được người mình yêu. Nhưng sau cùng, tôi đã cưới được một người quan trọng hơn: chính tôi.