Đi công tác 1 tuần, bác giúp việc cứ than thở ‘nghĩ tội cái Cún, mẹ đi xa, bố cũng chẳng thèm về cứ để nó lủi thủi một mình với tôi’, vừa xót con vừa nghi ngờ chồng tôi mới mở đ;ịnh v;ị lên theo dõi thì thấy anh đang ở một khách sạn, vừa hạ cánh tôi lao thẳng đến bắt gh/e/n nhưng khi vừa thấy anh bước ra cùng em gái r/uột của mình thì tôi đứng hình…

Tôi vừa đặt chân xuống sân bay Nội Bài sau một tuần công tác dài ở Đà Nẵng. Trong tay còn kéo vali, trong đầu chỉ còn một điều duy nhất: “Phải đến khách sạn đó ngay, lập tức.”

Mọi chuyện bắt đầu từ những tin nhắn đầy ẩn ý của bác giúp việc:

“Cái Cún dạo này cứ lủi thủi chơi một mình… Tối nào cũng gọi ‘bố ơi’, mà có ai trả lời đâu.”
“Tôi thương nó mà phát khóc đấy cô ạ. Cô thì đi công tác, còn cậu Minh cũng chẳng thèm về nhà.”

Tôi nhắn cho chồng hỏi han thì chỉ nhận được vài dòng cụt lủn:

“Anh bận.”
“Làm thêm tối nay.”

Gọi video thì thấy con gái tròn mắt nhìn tôi trên màn hình, mặt buồn thiu. Mỗi lần tôi hỏi bố đâu, nó lại lắc đầu:

“Bố không có nhà.”

Tôi bắt đầu thấy lạ. Vài hôm đầu còn nghĩ chắc chồng bận thật. Nhưng đến ngày thứ năm, tôi thấy định vị điện thoại anh ấy ở… khách sạn Ngọc Mai, một khách sạn ba sao ở quận Ba Đình.

“Chẳng lẽ là thật? Chẳng lẽ anh phản bội mình?” – Tôi tự hỏi đến mức không ngủ được.

Dù mệt nhoài sau chuyến bay, tôi vẫn nhảy lên taxi và nói thẳng với tài xế:

“Chú ơi, cho cháu đến khách sạn Ngọc Mai, càng nhanh càng tốt.”

Trời Hà Nội tháng Sáu mưa bụi lất phất, cửa kính xe ướt nhòe. Tim tôi đập nhanh liên hồi, mỗi tiếng chuông điện thoại cũng khiến tôi giật mình.
Mười phút sau, tôi đứng trước sảnh khách sạn. Không cần nghĩ ngợi, tôi nhắn cho Minh một tin:

“Anh đang ở đâu?”

Không đợi trả lời, tôi bước nhanh vào trong, tay nắm chặt điện thoại vẫn đang hiển thị định vị. Thang máy vừa mở ra, thì đúng lúc tôi thấy một bóng người quen thuộc bước ra: Minh.

Đi sau anh là một cô gái trẻ – mái tóc dài buộc hờ, dáng mảnh khảnh, làn da trắng như sứ. Vừa thấy tôi, cô gái reo lên:

“Chị Trang!”

Tôi sững người.

“Linh…?” – Tôi lắp bắp.

Linh – em gái ruột của Minh, từng đi du học Canada ba năm, từng chỉ liên lạc vài lần trong các dịp lễ, nay đang đứng trước mặt tôi.

Minh tiến lại gần, giọng anh vẫn còn ngạc nhiên:

“Em về rồi à? Sao không báo anh đón?”

Tôi nuốt nước bọt, mặt nóng bừng. Tất cả những cơn ghen, hoang tưởng, tức giận trong tôi… vỡ tan như bong bóng. Tôi ngượng đến mức không biết giấu mặt vào đâu.

Linh cười, ôm lấy tôi:

“Em về hồi đầu tuần. Anh Minh bảo giữ bí mật để cuối tuần cả nhà bất ngờ, nên hai anh em ở khách sạn tạm mấy hôm. Em định gọi chị chiều nay cơ…”

Tôi lặng người. Bàn tay tôi lúc này vẫn cầm chiếc điện thoại run run – nơi còn hiện rõ dấu chấm đỏ “định vị” trên màn hình. Tôi xấu hổ. Cảm giác như mình vừa bị ai đó lột trần giữa chốn đông người – không phải vì ai làm sai, mà vì tôi đã tự phản bội lòng tin của người chồng mình yêu thương.

Minh không nói gì. Anh chỉ nhìn tôi, ánh mắt lặng lẽ – không giận, không buồn – nhưng tôi biết rõ, đó là sự thất vọng.

Chúng tôi ngồi với nhau tại một quán cà phê gần khách sạn. Linh đi trước, để lại không gian cho hai vợ chồng.

Tôi lí nhí:

“Em xin lỗi… Em chỉ thấy lo. Bác giúp việc nói anh không về nhà, con gái thì buồn. Rồi em xem định vị… thấy anh ở khách sạn…”

Minh dựa lưng ra ghế, khẽ gật đầu.

“Anh hiểu em lo. Nhưng… em không hỏi anh một lời, không tin anh thêm một chút nào sao?”

Tôi cúi đầu. Anh nói tiếp, giọng vẫn bình thản:

“Anh xin lỗi vì không nói rõ. Nhưng em có hiểu cảm giác bị theo dõi như thế nào không? Anh không làm gì sai, nhưng vẫn phải sống trong ánh nhìn nghi ngờ…”

Tôi cắn môi, trái tim như thắt lại. Có lẽ, việc tôi làm không sai về lý – nhưng lại sai về lòng tin. Tôi đã không hỏi anh. Tôi đã tự đưa ra phán xét.

Minh đứng dậy, nói nhỏ:

“Mình về đi. Cún chắc đang chờ mẹ lắm.”

Tôi đi sau anh, lặng lẽ như một đứa trẻ vừa bị thầy cô mắng vì tội gian lận. Và tôi biết – mọi thứ chỉ mới bắt đầu.

Từ sau buổi tối đó, tôi và Minh về nhà trong im lặng.

Cún chạy ra ôm tôi, líu ríu kể bao chuyện như thể sợ mẹ lại đi mất. Tôi ôm con chặt trong vòng tay, nhưng ánh mắt Minh khi nhìn hai mẹ con không còn dịu dàng như trước. Anh vẫn chăm con, vẫn nói chuyện với tôi… nhưng lặng lẽ và xa cách như có một lớp kính chắn giữa hai người.

Tôi tưởng rằng chỉ cần nói lời xin lỗi, mọi thứ sẽ qua. Nhưng không.

Một đêm nọ, tôi thức dậy giữa chừng và không thấy Minh bên cạnh. Bước ra khỏi phòng, tôi thấy đèn bếp vẫn sáng. Anh đang ngồi một mình, mắt nhìn xa xăm. Tôi tiến lại, đặt tay lên vai anh.

“Anh chưa ngủ à?”

Anh không quay đầu, chỉ đáp hờ hững:

“Không buồn ngủ.”

Tôi muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. Không khí nặng nề như thể mọi lời nói đều có thể châm ngòi cho một trận cãi vã.

Những ngày sau đó, Minh trở nên… khác.

Anh không còn ôm tôi mỗi sáng thức dậy. Không còn hỏi “Hôm nay em có mệt không?” mỗi khi tôi về nhà. Và đặc biệt, anh luôn đem theo điện thoại mọi lúc mọi nơi, thậm chí cả vào nhà tắm – điều mà trước đây anh chưa từng làm.

Sự thay đổi đó khiến trong tôi lại bắt đầu nhen nhóm sự nghi ngờ. Tôi tự nhủ: “Hay là lần trước anh giấu chuyện khác, chứ không chỉ là Linh?” – Và rồi, một lần nữa, tôi nhìn vào định vị. Một lần nữa, tôi đọc trộm tin nhắn khi anh ngủ.

Lần này, có một cái tên lạ xuất hiện trong nhật ký: “Cô Trà – Tư vấn”.

Tin nhắn của anh và người phụ nữ đó không có gì tình cảm, chỉ là vài dòng:

“Cảm ơn cô, buổi nói chuyện hôm nay rất có ích.”
“Tuần sau tôi sẽ sắp xếp thời gian gặp tiếp.”
“Tôi thấy mình bớt tức giận hơn khi nhớ lại chuyện hôm đó.”

Tôi bắt đầu thấy hoảng. “Tức giận? Chuyện hôm đó? Tư vấn là ai? Anh có chuyện gì giấu mình sao?”

Tôi không dám hỏi. Tôi thấy sợ. Lần trước tôi hỏi quá nhanh và sai. Lần này, tôi im lặng – nhưng nỗi lo âm ỉ ngày một lớn.

Một buổi chiều, tôi nhờ bác giúp việc đón Cún, còn mình âm thầm bám theo Minh sau giờ tan làm. Xe anh rẽ vào một con ngõ nhỏ trong quận Hai Bà Trưng, rồi dừng trước một tòa nhà ghi biển:

“Trung tâm Tham vấn tâm lý & Hôn nhân Gia đình.”

Tôi ngạc nhiên. Vừa ngạc nhiên, vừa… đau.

Anh bước vào. Tôi ngồi trong xe, lòng đầy hỗn loạn. Tôi muốn bước vào, hỏi anh: “Tại sao không nói với em?” Nhưng tôi không đủ can đảm.

Đến lúc anh ra, tôi lặng lẽ lái xe về.

Tối đó, khi Cún ngủ, tôi ngồi xuống cạnh Minh. Tôi không lục tìm điện thoại nữa. Tôi nhìn anh, nhẹ nhàng nói:

“Anh đến trung tâm tư vấn… vì em, đúng không?”

Minh sững người. Một lúc sau, anh mới trả lời:

“Ừ.”

Tôi nuốt nước mắt:

“Tại sao anh không nói với em?”

“Vì anh không biết em còn muốn nghe không.” – Minh nhìn tôi, lần đầu tiên anh để lộ hết nỗi tổn thương trong mắt. – “Anh đi gặp chuyên gia để hiểu xem… mình có đang quá nhạy cảm hay không. Để xem anh sai ở đâu. Nhưng cuối cùng người sai không chỉ là anh hay em. Mà là lòng tin… nó đã bị rạn.”

Tôi cúi đầu. Lần này tôi không có lý lẽ nào để phản biện.

Minh tiếp:

“Anh yêu em. Nhưng từ lúc em mở định vị, đọc trộm tin nhắn, rồi lao đến khách sạn để bắt ghen… anh thấy mình không còn là chồng em nữa. Anh là đối tượng bị theo dõi.”

“Anh cố gắng để quên cảm giác đó. Anh tìm đến tư vấn, vì anh không muốn ly hôn. Nhưng… nếu em không thay đổi, thì mọi cuộc đối thoại đều vô ích.”

Chúng tôi im lặng rất lâu sau đó.

Tôi nhớ lại mình đã từng yêu anh ra sao – một người đàn ông điềm đạm, trách nhiệm, chưa bao giờ lớn tiếng với tôi, chưa từng quên ngày sinh nhật của vợ hay con. Và rồi tôi thấy đau vì mình đã không đủ bình tĩnh để tin vào điều tốt đẹp ở người mình chọn sống cả đời.

Một tuần sau, tôi hẹn gặp “Cô Trà – Tư vấn.” Tôi nói với cô ấy rằng tôi muốn học lại cách lắng nghe, cách tin tưởng, cách cư xử trong một cuộc hôn nhân trưởng thành.

Tôi không đòi hỏi Minh phải tha thứ lập tức. Nhưng tôi muốn anh thấy: Tôi cũng đang thay đổi.

Chúng tôi bắt đầu lại – không phải bằng hoa hồng, quà cáp, mà bằng sự im lặng tôn trọng, bằng những cái nắm tay chưa vội buông, bằng những bữa tối nhỏ nơi bếp ấm.

Có lúc tôi vẫn lo, vẫn sợ. Nhưng lần này, tôi học cách nói ra, thay vì tra khảo.

Hạnh phúc đôi khi không rơi vỡ vì phản bội, mà vì chúng ta không còn đủ lòng tin để tin vào người kia – khi chưa hề hỏi rõ.

Sự ghen tuông mù quáng không cứu được tình yêu, nhưng lòng tin tỉnh táo thì có thể.