Vợ ng/ất trong nhà tắm, tôi vội vã mở điện thoại gọi c:ấp c:ứu, nhưng thứ đập vào mắt lại khiến tôi ch/oáng v/á/ng hơn cả cô ấy

Vợ tôi ngất trong nhà tắm.

Nước vẫn xối đều trên người cô ấy, làn da tái nhợt lạnh lẽo khiến tim tôi thắt lại. Tôi vội vã lôi điện thoại ra, tay run lên không bấm nổi số. Nhưng chính lúc đó — chính cái khoảnh khắc tôi định gọi cấp cứu — thì thứ đập vào mắt tôi lại khiến tôi chết lặng:
Tin nhắn chia tay.
Không phải gửi cho tôi.

Người vợ tôi vẫn yêu thương suốt sáu năm qua… đang đau khổ vì một cuộc tình khác.

Tôi và Hương gặp nhau trong một lớp học kỹ năng mềm ở quận 3. Khi ấy, tôi là gã kỹ sư máy tính hướng nội, cô ấy là một nhân viên marketing lanh lợi, hoạt bát. Ngày đầu tiên, Hương hỏi tôi mượn bút, cười nhẹ một cái, và tôi ngây người mất vài giây. Cô ấy có kiểu cười khiến người ta muốn sống chậm lại chỉ để nhìn thêm một chút.

Sau khóa học, tôi rủ cô ấy đi uống cà phê. Bắt đầu từ những lần cà phê lẻ tẻ đó, một mối quan hệ lặng lẽ hình thành. Không ào ạt, không nồng nhiệt kiểu phim Hàn, mà bình dị như một bản nhạc jazz lúc chiều tàn.

Ba năm sau, chúng tôi cưới nhau. Căn hộ nhỏ chung cư tầng 15 là tổ ấm đầu tiên. Có hôm tôi thức dậy giữa đêm, chỉ để nhìn thấy bóng cô ấy quay lưng về phía tôi, mái tóc đen trải dài trên gối, và lòng tôi đầy một niềm yên bình giản dị. Tôi cứ nghĩ — nếu có thiên đường, thì chắc cũng chỉ đến vậy.

Cuộc sống sau cưới không phải lúc nào cũng ngọt ngào, nhưng chúng tôi biết cách yêu nhau theo kiểu trưởng thành. Cô ấy hay nổi nóng, tôi thì điềm đạm. Cô ấy thích hoa, tôi ghét hoa nhưng vẫn đặt đều vào mỗi thứ Sáu cuối tháng. Cô ấy thích trò chuyện, tôi thích lắng nghe. Có lần Hương bị stress vì dự án thất bại, tôi bỏ buổi họp quan trọng chỉ để ngồi cạnh cô ấy cả chiều trong một quán nước nhỏ, nơi cô ấy được phép khóc và không cần giải thích điều gì.

Chúng tôi cùng nhau vượt qua giai đoạn dịch bệnh. Khi cả hai đều làm việc tại nhà, va chạm xảy ra nhiều, nhưng chưa bao giờ tôi cảm thấy tình yêu ấy vơi đi. Hương vẫn là người phụ nữ khiến tôi cẩn thận mỗi lần buộc dây giày để không làm cô ấy chờ lâu. Vẫn là người mà khi đi làm về tôi muốn kể chuyện đầu tiên.

Và rồi… vài tháng trước, tôi bắt đầu thấy một điều gì đó lạ. Cô ấy cười ít hơn, những cái ôm vội vàng hơn, và những ánh mắt… như đang giấu điều gì. Tôi không nghĩ nhiều. Tôi tin vào vợ mình.

Đêm qua, cô ấy nói “em đi tắm trước, anh xem phim gì đừng bật to quá nhé.”
Và rồi tôi nghe tiếng “rầm.”

Tôi lao vào nhà tắm. Cô ấy đã nằm gục dưới sàn. Tôi run rẩy mở điện thoại để gọi cấp cứu.

Và tin nhắn hiện ra, do điện thoại không khóa màn hình:

“Em xin lỗi. Nhưng em không thể chịu được nếu không còn anh bên cạnh. Chia tay ư? Anh có biết em đã mất gì để yêu anh không?”

Tôi chỉ đọc được vậy. Tin nhắn cuối cùng từ một người tên “Tuấn – Ẩn danh.”
Ngay lúc đó, tôi tưởng như chính mình vừa bị sét đánh. Không, không thể nào…

Hương được đưa vào viện ngay sau đó. Tôi gần như quỳ xuống bên giường bệnh khi cô ấy tỉnh lại. Cô ấy nhìn tôi bằng đôi mắt hoảng loạn, rồi bất ngờ quay mặt đi, cố giấu những giọt nước mắt đang chực trào ra.

Tôi không hỏi gì. Tôi chỉ cầm tay cô ấy, tay vẫn còn lạnh ngắt như chưa hoàn hồn sau cú sốc — nhưng tôi biết, không chỉ là cú ngã trong nhà tắm, mà là cú trượt dài của trái tim cô ấy… khỏi tôi, khỏi cuộc hôn nhân này.

Mấy ngày sau, Hương trở về nhà. Tôi vẫn chăm sóc cô ấy như bình thường. Nấu ăn, giặt đồ, chuẩn bị nước ấm trước khi ngủ — những việc tôi đã làm suốt sáu năm qua. Nhưng lần này, giữa chúng tôi là một bức tường vô hình dày đặc.

Tôi không thể giả vờ được nữa.

Tối hôm ấy, khi cô ấy đặt điện thoại xuống bàn, tôi mới nhẹ nhàng hỏi:

— Hương, em yêu người khác rồi à?

Cô ấy giật mình. Lặng vài giây, như thể cân nhắc giữa hàng triệu khả năng, rồi cuối cùng… chỉ gật đầu. Một cái gật nhẹ, nhưng như nhát dao vào lòng.

Tôi không nổi giận. Tôi cũng không khóc. Tôi chỉ thấy mình rỗng.

— Lâu chưa? – Tôi hỏi.

— Hơn bảy tháng. Lúc em chuyển sang dự án bên công ty đối tác. Ban đầu chỉ là nói chuyện… rồi không hiểu sao…

Cô ấy im lặng. Tôi không cần cô ấy nói tiếp. Tôi hiểu.

— Vậy tại sao em vẫn ở lại?

Cô ấy cười buồn:

— Vì em không đủ can đảm để phá nát tất cả. Vì anh quá tốt. Vì… em vẫn còn yêu anh. Nhưng là kiểu yêu khiến em thấy tội lỗi mỗi lần đối mặt.

Tôi cười, một nụ cười cay đắng mà cả đời mình chưa từng nghĩ sẽ phải dùng tới:

— Em yêu người khác nhưng lại thương hại anh?

— Không! – cô ấy bật dậy, mắt đỏ hoe – Không phải thương hại. Là… em đã cố dừng lại. Em đã thử. Em chặn số, em cắt liên lạc. Nhưng mỗi lần thấy anh vẫn nấu cơm, vẫn pha trà cho em, vẫn hỏi hôm nay công việc ổn không… em lại thấy mình kinh khủng quá. Em không đáng được anh yêu như vậy.

Tôi quay mặt đi.

Hóa ra… sự tử tế của tôi lại khiến người ta thấy tội lỗi. Và cô ấy yêu người khác… nhưng vẫn chọn ở lại trong căn nhà này, sống cùng tôi như một cặp vợ chồng mẫu mực — chỉ vì cô ấy không đủ tàn nhẫn.

Mấy hôm sau, Hương chủ động dọn sang phòng khác. Cô ấy nói cần thời gian suy nghĩ. Tôi không níu kéo. Căn nhà nhỏ bỗng trở nên lạnh như mùa đông Hà Nội.

Một tháng sau, tôi thấy cô ấy soạn vali. Không có nước mắt, không còn rối rắm. Cô ấy nhìn tôi lần cuối:

— Em sẽ chuyển ra ngoài một thời gian. Em cần tìm lại chính mình. Em xin lỗi… thật sự xin lỗi vì đã phản bội anh.

Tôi không trả lời. Tôi chỉ gật đầu. Và nhìn cánh cửa đóng lại sau lưng cô ấy, không biết khi nào — hay có bao giờ — sẽ mở ra trở lại.

Sau tất cả…

Tôi dọn lại phòng ngủ, cất đi những bức ảnh cưới, những món quà sinh nhật từ cô ấy, cả những ghi chú nhỏ dán đầy tủ lạnh với nét chữ quen thuộc:

“Chúc chồng ngày mới vui vẻ!”
“Em đặt cơm trong lò nhé, đừng quên ăn.”

Căn nhà giờ đây im lặng một cách đáng sợ. Nhưng không còn ai ngã trong nhà tắm. Không còn những tin nhắn lạ. Chỉ còn tôi — và một sự thật trần trụi đến rợn người:
Yêu thôi là không đủ.

Vài tuần sau, tôi nhận được tin nhắn từ cô ấy:

“Em đang ổn. Nhưng em nhớ những bữa cơm có anh. Không ai pha trà đúng vị như anh nữa…”

Tôi không trả lời. Tôi chỉ lặng lẽ xoá đi.
Đôi khi, tình yêu không chết vì hết thương, mà chết vì một người chọn không trung thực trong lúc lẽ ra nên đối mặt.

Họ bảo rằng: “Nếu yêu một người, hãy tha thứ cho họ.”
Có lẽ đúng. Nhưng tha thứ không có nghĩa là quên đi, và càng không có nghĩa là giữ họ lại trong đời mình bằng mọi giá.

Vợ tôi không xấu. Cô ấy chỉ yếu đuối trong một khoảnh khắc — nhưng đôi khi, chỉ một khoảnh khắc đó… là đủ để phá hủy cả một cuộc đời hai người cùng xây.