Đến nhà bạn trai ra mắt tôi bị m:ất chiếc xe máy nhưng cả nhà anh chẳng mảy may quan tâm chỉ nói “mất thì thôi chứ sao giờ” và sự thật về màn kịch phía sau

Tôi đã rất háo hức trong ngày ra mắt gia đình bạn trai – trang điểm kỹ càng, chọn bộ váy đẹp nhất và không quên dắt theo chiếc xe máy mới tậu làm “phương tiện” gây ấn tượng. Nhưng tôi đâu ngờ, chỉ sau một bữa cơm thân mật, chiếc xe ấy biến mất không dấu vết, còn những người lẽ ra nên lo lắng lại chỉ thản nhiên bảo: “Mất thì thôi, chứ sao giờ!” Tưởng chỉ là một tai nạn, ai ngờ phía sau là cả một vở kịch tinh vi được sắp đặt kỹ lưỡng…

Tôi gặp Tùng trong một chuyến thiện nguyện mùa hè năm ngoái. Anh là người đầu tiên khiến tôi cảm thấy trái tim mình rung động sau một thời gian dài đóng cửa với tình cảm. Tùng chín chắn, điềm đạm và luôn cư xử tử tế. Chúng tôi yêu nhau gần một năm, và khi anh ngỏ lời muốn đưa tôi về nhà ra mắt, tôi vừa vui vừa hồi hộp.

Gia đình tôi không khá giả nhưng tôi vẫn cố gắng tiết kiệm mua một chiếc SH Mode đỏ mận – món quà tự thưởng cho chính mình sau khi tốt nghiệp và đi làm ổn định. Ngày hôm đó, tôi dậy sớm, trang điểm nhẹ nhàng, chọn chiếc váy tím pastel dịu dàng và lái xe đến nhà Tùng – một căn nhà ba tầng khang trang ở ngoại ô.

Gia đình anh đón tiếp tôi có vẻ niềm nở. Mẹ anh, bà Hòa, đưa tôi vào nhà với nụ cười gượng gạo nhưng cũng không quá lạnh lùng. Bố anh khá ít nói, còn em gái – con bé Linh – thì tinh nghịch và hỏi chuyện tôi liên tục.

Bữa cơm trưa diễn ra khá ổn. Tôi nói chuyện lễ phép, múc cơm cho mọi người, cố gắng ghi điểm. Dù có lúc cảm thấy ánh mắt bà Hòa không mấy thiện cảm, nhưng tôi cố tự trấn an. Có lẽ chỉ là do tôi quá căng thẳng.

Kết thúc bữa ăn, tôi định xin phép ra về vì còn việc buổi chiều. Nhưng khi bước ra cửa, tôi chết lặng: chiếc xe của tôi không còn ở chỗ cũ nữa. Tôi chạy ra ngoài, dáo dác nhìn quanh. Không một dấu hiệu nào của chiếc xe quen thuộc.

– “Mẹ ơi, xe con để ngoài cổng mất rồi ạ!” – Tôi hoảng loạn quay vào thông báo.

Bà Hòa nhíu mày, nhưng vẻ mặt không có chút gì gọi là lo lắng.

– “Ơ thế à? Mất thì thôi chứ sao giờ, xe cộ để ngoài không khóa là dễ mất lắm con ạ.”

Tôi sững sờ. Tùng bước ra, nhìn tôi rồi nói khẽ:

– “Em chắc chắn là để ngoài cổng à? Có khóa không?”

– “Có! Em khóa cổ cẩn thận rồi. Nhưng… anh không thấy gì à?”

Anh lắc đầu. Cả nhà như không ai có ý định đi tìm hay hỏi thêm. Tôi vừa bối rối vừa tổn thương. Là tôi quá nhạy cảm, hay có gì đó thật sự bất thường ở đây?

Tôi đề nghị gọi công an để trình báo. Ngay lập tức, bà Hòa gắt nhẹ:

– “Thôi con, xe mất cũng không ai muốn. Làm lớn chuyện lên người ta cười cho. Hàng xóm nghĩ nhà bác nuôi trộm thì xấu mặt lắm.”

Tôi sững người. Lúc ấy, tôi đã bắt đầu cảm thấy có gì đó rất không ổn.

Tôi hỏi có thể xem camera an ninh không – thì bà Hòa đáp, hôm nay điện camera bị cắt nên không có ghi hình. Thật trùng hợp? Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng thực sự. Còn Tùng – người tôi nghĩ sẽ bảo vệ mình – lại chỉ đứng đó im lặng, không một lời bênh vực.

Không thể ngồi yên, tôi giả vờ ra về rồi quay lại đầu hẻm, tìm hàng xóm bên cạnh hỏi nhờ xem camera. Bác bảo vệ nhà đối diện khá thân thiện, dẫn tôi vào xem đoạn ghi hình buổi trưa.

Tôi vừa xem, vừa run lên. 12:34 trưa. Một cô gái mặc áo thun trắng, đeo khẩu trang – đi thẳng đến chỗ xe tôi đậu, mở khóa cổ bằng một thao tác rất chuyên nghiệp rồi dắt xe đi, nhanh như chớp.

Dù che mặt, tôi nhận ra ngay: cái dáng nhỏ, mái tóc đuôi ngựa, chiếc áo thun in logo BTS phía sau – chính là em gái của Tùng.

Tôi cảm thấy toàn thân lạnh toát. Tại sao em gái anh ấy lại dắt xe tôi đi? Tại sao không ai trong nhà tỏ ra bất ngờ? Mọi thứ như một vở kịch mà tôi là diễn viên ngây thơ không biết gì…

Tôi rời khỏi căn nhà đối diện, trong tay vẫn cầm chiếc USB chứa đoạn camera ghi hình em gái Tùng dắt chiếc xe của tôi đi. Lòng tôi trống rỗng, đầu óc quay cuồng. Tôi không còn cảm thấy sợ mất xe – mà là sợ chính con người mình đã từng yêu thương. Những ánh mắt bình thản, những lời nói vô tình, và cả sự im lặng của Tùng – giờ đây đều trở nên đáng ngờ.

Tôi gọi điện cho Tùng. Anh nghe máy sau 3 hồi chuông.

– “Anh đang ở đâu?” – Tôi hỏi, cố giữ bình tĩnh.

– “Anh đang ở nhà. Em về rồi à? Anh xin lỗi, anh biết em buồn lắm. Anh không nghĩ là nó mất thật…” – Giọng anh nhỏ dần, ấp úng.

– “Anh có chắc là nó mất không?”

Im lặng. Tôi chờ đợi, từng giây như nặng trĩu.

– “Em nói thế là sao?”

– “Em có đoạn video từ nhà đối diện. Rất rõ ràng. Là em gái anh – con bé Linh – tự tay dắt xe em đi. Anh muốn em gửi cho anh xem không?”

Phía đầu dây bên kia, tôi nghe tiếng Tùng thở mạnh. Anh không phủ nhận. Không vòng vo. Chỉ có một câu:

– “Anh xin lỗi…”

Tôi gắt lên:

– “Anh biết từ đầu đúng không?”

Tùng im lặng, rồi cất tiếng, giọng chậm rãi, như người vừa buông xuôi:

– “Anh không biết… trước. Nhưng lúc em nói mất xe, anh nghi ngay rồi. Và khi mẹ anh bảo ‘mất thì thôi’, anh biết chắc chuyện này là do nhà anh. Nhưng anh… không biết làm gì khác…”

Tôi bật cười. Một tràng cười chua chát.

– “Anh không biết làm gì khác ngoài việc đứng đó nhìn tôi như một con ngốc, bị lừa ngay giữa thanh thiên bạch nhật?”

Tùng nghẹn ngào:

– “Anh sai. Em trách anh sao cũng đúng. Nhưng em không hiểu đâu… Gia đình anh – nợ nần chồng chất. Mẹ anh vay nóng từ ngoài xã hội đen. Em gái anh đang bỏ học, giao du với đám bạn xấu. Họ nghĩ nếu có thể ‘mượn’ tạm chiếc xe em để xoay sở vài tuần thì không hại ai…”

Tôi cắt lời:

– “Không hại ai? Lấy xe của tôi đem đi mà gọi là không hại ai? Có cần tôi nói rõ ra không – đây là trộm cắp!”

Anh không nói gì. Tôi thở dài, nước mắt bắt đầu tràn mi.

Tôi hỏi:

– “Đây có phải lần đầu gia đình anh làm chuyện này không?”

Tùng ngập ngừng. Rồi anh trả lời, như một lời thú tội:

– “Trước đây… bạn gái cũ của anh từng đến chơi vài lần. Một lần, điện thoại cô ấy để quên – và sau đó thì biến mất. Mẹ anh nói chắc là mất ngoài đường. Giờ anh nghĩ lại… chắc cũng là một màn kịch tương tự…”

Tôi siết chặt nắm tay. Một gia đình với vẻ ngoài đàng hoàng, nhưng phía sau là những mánh khóe táng tận lương tâm. Dám dàn dựng cả một màn trộm cắp để cướp tài sản của người yêu con trai mình. Họ không chỉ lừa tôi – họ coi tôi như miếng mồi.

Tôi không chần chừ nữa. Tôi mang bằng chứng đến đồn công an phường, trình báo vụ việc. Ban đầu, họ hỏi nhiều, nhưng khi xem đoạn video và nghe tôi trình bày, họ lập tức tiếp nhận hồ sơ. Tôi cung cấp thông tin chi tiết, tên tuổi các thành viên trong gia đình Tùng, và không quên nhấn mạnh rằng tôi không sợ bị trả thù – tôi chỉ muốn sự thật được đưa ra ánh sáng.

Chỉ vài ngày sau, công an gọi điện thông báo đã đến làm việc với gia đình Tùng. Họ buộc phải thừa nhận toàn bộ sự việc. Bà Hòa – mẹ Tùng – cúi đầu xin lỗi, đề nghị chuộc lại xe cho tôi. Nhưng tôi từ chối thẳng thừng. Tôi không cần họ mua chuộc. Tôi cần họ phải trả giá bằng sự thật – và để người khác không rơi vào bẫy như tôi.

Tùng nhắn tin cho tôi một tuần sau đó:

“Anh xin lỗi vì đã không đủ can đảm để bảo vệ em. Anh không xứng đáng. Nhưng anh mong em sẽ tha thứ cho bản thân mình, đừng để nỗi đau này khiến em khép lại trái tim. Em xứng đáng được yêu thương, theo cách tốt đẹp hơn rất nhiều.”

Tôi đọc tin nhắn, không trả lời. Nhưng tôi khóc.

Không phải vì tiếc tình yêu – mà vì tiếc con người mà tôi từng tin tưởng. Hóa ra, thứ tình yêu đẹp đẽ mà tôi cố vun đắp, chỉ là một phần trong kế hoạch dối trá của một gia đình trượt dài vì danh vọng và lòng tham.

Tôi vẫn đi làm, vẫn lái chiếc xe được chuộc về – nhưng lòng không còn như xưa. Tôi học được bài học lớn: Tình yêu không thể che mờ lý trí. Dù trái tim rung động đến đâu, cũng đừng bao giờ bỏ qua những dấu hiệu bất thường.

Tôi vẫn sẽ yêu – nhưng lần sau, tôi sẽ yêu bằng cả trái tim và một cái đầu tỉnh táo.