Xe ta;/ng vừa mới lăn bánh được 5 phút thì điện thoại của người m-/ất trong quan tài reo vang không ngớt, cả xe vội vàng dừng lại để mở nắp bỏ điện thoại ra thì không ngờ …

Chiếc xe tang lăn bánh chầm chậm giữa cái nắng hanh vàng của một buổi sáng đầu đông. Không khí trên xe lặng lẽ đến ngột ngạt, dù có gần chục người ngồi trong khoang cùng linh cữu. Họ là con cháu, họ hàng gần xa, ai cũng khoác áo tang, đầu đội khăn trắng, đôi mắt thâm quầng vì nhiều đêm thức trắng.

Ông Phúc – người vừa qua đời – là trụ cột lớn của cả đại gia đình. Suốt hơn bảy mươi năm sống trên đời, ông để lại phía sau một người vợ đã mất từ lâu, ba người con trưởng thành, dăm đứa cháu nội ngoại, và cả một xóm nhỏ đầy những kỷ niệm. Ông ra đi sau một cơn đau tim đột ngột, không lời trăng trối.

Chiếc quan tài gỗ được đặt ngay ngắn giữa xe. Trên nắp quan tài, người ta đặt thêm một bức di ảnh của ông, trong đó ông cười hiền hậu với mái tóc bạc và đôi mắt đượm buồn. Kế bên di ảnh là một chiếc điện thoại cũ của ông – loại phím bấm mà ông từng dùng suốt mấy năm nay. Người nhà bỏ vào quan tài vì nghĩ ông sẽ cần nó để “liên lạc với người thân nơi bên kia”.

Chuyến xe đang đi trên đoạn đường xuyên đồng, cánh đồng hai bên mênh mông trải dài. Không ai nói câu gì. Người con cả của ông – anh Trí – ngồi gần tài xế, mắt đỏ hoe, cứ nhìn ra cửa kính một cách vô hồn. Ở phía sau, bé My – đứa cháu gái 5 tuổi, con của người con út – đang nằm thiêm thiếp trong lòng mẹ, ôm khư khư con gấu bông ông nội tặng hôm sinh nhật.

Bất chợt, một âm thanh vang lên khiến mọi người giật bắn:

“Tít… tít… tít… Rengg… rengg…”

Tiếng chuông điện thoại vang lên từ trong quan tài. Rõ ràng là chiếc điện thoại của ông Phúc đang đổ chuông. Mọi người trên xe chết lặng. Trong khoảnh khắc, không ai dám nhúc nhích. Không khí bỗng chùng xuống, như có ai vừa mở cửa cho cái lạnh tràn vào.

Anh Trí bỗng hét lớn:
Dừng xe! Dừng xe lại!

Tài xế thắng gấp, bánh xe rít lên trên mặt đường. Anh Trí cùng hai người em vội vàng trèo lên mở nắp quan tài. Bên trong, ông Phúc vẫn nằm yên, vẻ mặt thanh thản như đang ngủ. Điện thoại đặt bên cạnh ông vẫn rung lên từng hồi, màn hình sáng lên.

Tên người gọi đến khiến cả xe chết sững:
“Bé My – gọi thoại.”

Anh Trí lắp bắp:
– Sao… sao bé My lại gọi?

Cô con gái út luống cuống bế con lên, kiểm tra điện thoại trong túi – máy vẫn tắt. Chị nhớ ra, chiếc điện thoại bé hay chơi là một máy cũ, đã tháo sim và dùng để nghịch. Bé My thỉnh thoảng vẫn mở gọi giả lập “cho ông nội”, mỗi lần nhớ ông.

Chị run giọng hỏi:
– My… con gọi cho ai vậy?

Bé dụi mắt, vẻ ngái ngủ, rồi lí nhí nói:
– Con… gọi cho ông nội… con nhớ ông…
– Sao con biết bấm số?
– Dạ… con gọi như hôm trước ông dạy, ông kêu là muốn gặp thì cứ bấm…

Người con út chết lặng. Cả xe im phăng phắc. Không ai lý giải được tại sao một chiếc điện thoại không có sim của bé lại có thể khiến điện thoại trong quan tài đổ chuông. Mọi ánh mắt đổ dồn về chiếc điện thoại đã tắt ngúm sau ba hồi chuông. Anh Trí run rẩy cầm nó lên, màn hình chỉ còn một dòng duy nhất:

“Cuộc gọi nhỡ: Bé My – 07:45”

Đồng hồ hiện giờ là 07:47.

Không ai nói gì thêm. Mọi người cúi đầu, như hiểu rằng đó là một lời từ biệt cuối cùng. Một lời nhắn… từ cả hai phía.

Từ sau buổi sáng đó, không ai trong nhà nhắc lại chuyện cuộc gọi kỳ lạ. Dường như mọi người cố gắng xem đó là một trùng hợp – dù trong lòng ai cũng biết, có những điều không thể lý giải bằng logic. Bé My vẫn được mẹ dỗ dành, rằng ông nội đã đi về nơi rất xa, nơi có nhiều hoa, có con suối nhỏ, và ông vẫn dõi theo con mỗi ngày.

Nhưng trẻ con không dễ quên như người lớn tưởng. Tối nào bé My cũng ôm con gấu bông cũ, trèo lên ghế cạnh cửa sổ, nhìn ra bầu trời tối và thầm gọi:
– Ông ơi… ông có nghe con không?

Có lần, giữa đêm, người mẹ nghe tiếng con thủ thỉ một mình:
– Ông ơi, hôm nay con bị bạn giành đồ chơi. Nếu ông ở đây, ông sẽ dạy con phải làm sao, đúng không?
– Con ngoan lắm, con không đánh lại bạn đâu…
– Con nhớ ông… ông gọi cho con nữa nha…

Nước mắt chị trào ra, nhưng chị không vào ngắt lời. Chị biết, có những nỗi đau không thể chữa bằng lời nói, chỉ có thể lặng lẽ ôm lấy bằng trái tim.

Một tháng sau, vào đúng ngày giỗ đầu tháng của ông, gia đình tổ chức một bữa cúng nhỏ. Mọi người quây quần bên nhau, dọn mâm cơm đầy đủ món ông thích – cá kho tiêu, canh bí đỏ, và một ly trà nóng.

Sau lễ cúng, cả nhà ngồi kể chuyện cũ. Không khí nhẹ nhàng hơn lần đầu tiễn đưa. Bé My ngồi trong lòng bà cô, rồi bất ngờ hỏi:
– Ông nội có buồn không nếu con không gọi cho ông nữa?

Ai cũng giật mình. Anh Trí vội vàng nói:
– Không đâu con. Ông thương con lắm. Con ngoan, con học giỏi, ông vui rồi.

Bé My gật đầu, rồi chạy tới góc nhà, lôi ra chiếc điện thoại cũ. Bé cầm lên, bấm số quen thuộc. Không ai nghĩ nó sẽ hoạt động.

Thế nhưng… điện thoại của mẹ bé trong túi bỗng rung lên.

Mọi người im lặng. Chị mở ra – không có số gọi đến. Chỉ là một tin nhắn cũ, được đánh dấu thời gian… đúng lúc bé vừa bấm gọi:

“Con gái à, ông nội luôn ở bên con.”

Không ai biết tin nhắn từ đâu. Không ai còn lời để nói. Mọi người chỉ nhìn nhau, rồi nhìn bé My – khuôn mặt con bé ánh lên một nụ cười mãn nguyện.

Trong khoảnh khắc ấy, mọi người hiểu ra:
Người ra đi thật sự chỉ mất khi không còn ai nhớ đến họ.
Còn với một đứa trẻ, tình yêu – dù âm dương cách biệt – vẫn tìm được cách để lên tiếng.