Vừa rồi, tôi cho chị giúp việc nghỉ mấy hôm để về quê chơi. Sáng nay, khi chuẩn bị đưa con đi học, tôi loay hoay mãi không tìm thấy đôi giày nhỏ con vẫn hay mang. Tôi lục khắp nhà, vào cả phòng chị giúp việc để tìm.

Tôi là Lan, 34 tuổi, nhân viên truyền thông tại một công ty lớn ở Hà Nội. Chồng tôi – Dũng – làm kỹ sư công trình, thường xuyên đi công tác. Chúng tôi có một bé trai 5 tuổi, hiếu động và dễ thương. Vì công việc bận rộn, tôi thuê chị Mai – một phụ nữ hơn 40 tuổi – làm giúp việc toàn thời gian, ở lại nhà.

Chị Mai hiền lành, ít nói, làm việc sạch sẽ và rất chu đáo. Tôi quý mến chị như người thân trong gia đình. Thậm chí, nhiều lần đi làm về muộn, tôi thấy chị vừa nấu ăn, vừa chơi với con, trong lòng không khỏi cảm kích.

Thế nhưng, mọi thứ bắt đầu thay đổi từ vài tháng trước. Dũng đột nhiên… dịu dàng khác thường. Anh về nhà đúng giờ, quan tâm đến bữa cơm và hỏi han những điều nhỏ nhặt. Tôi, vốn luôn mong một người chồng biết sẻ chia, lúc đầu thấy vui mừng. Nhưng rồi, bản năng người phụ nữ khiến tôi cảm thấy có gì đó sai sai.

Một tối, tôi hỏi:
— “Dạo này anh đổi tính ghê ha. Có chuyện gì vui sao?”
Anh chỉ cười, lảng đi.

Tôi cũng không nghĩ nhiều, cho đến một ngày tôi cho chị Mai về quê 3 ngày thăm mẹ ốm. Hôm đó, đang chuẩn bị cho con đi học thì không thấy đôi giày nhỏ xíu của bé đâu cả. Tôi lục tìm khắp nhà: phòng khách, phòng ngủ, nhà vệ sinh… không thấy.

Cuối cùng, tôi bước vào phòng chị giúp việc. Không khóa. Căn phòng gọn gàng, đơn giản, không có gì đặc biệt… cho đến khi tôi thấy đôi giày của con nằm trên giường chị Mai.

“Lạ thật, sao lại ở đây?” – tôi thầm nghĩ. Nhưng rồi, điều khiến tôi sững người lại là một vật nằm khuất bên cạnh gối: một vỉ thuốc tránh thai hàng ngày. Không phải loại mới – nó đã dùng được hơn nửa vỉ.

Tôi như bị ai tát vào mặt. Một dòng suy nghĩ ập tới: “Chị ấy tránh thai… vì ai? Không lẽ…”

Tôi vội vàng bước ra, như thể nơi đó có thứ gì ô uế không thể chịu nổi. Trên đường đi làm, đầu óc tôi quay cuồng. Tôi tự mắng mình nghĩ quẩn, nhưng sự nghi ngờ đã như hạt mầm ăn sâu vào tâm trí.

Hôm sau, chị Mai quay lại. Tôi cố tỏ ra bình thường, quan sát kỹ hơn: Dũng và chị Mai tránh ánh mắt nhau. Dũng về trễ, lấy lý do họp hành – nhưng tôi biết, hôm ấy anh không có lịch gì cả.

Tối hôm đó, tôi đón con bên nhà ngoại, để bé ngủ lại đó một đêm. Tôi nói với Dũng: “Em có việc về công ty gấp”. Anh gật đầu, có vẻ không mấy quan tâm.

Tôi giả vờ rời khỏi nhà lúc 8 giờ tối. Nhưng chỉ đi một vòng, đậu xe ở đầu ngõ rồi quay lại. Căn nhà tắt đèn tầng dưới, chỉ còn ánh sáng mờ nhạt trên tầng hai – khu vực phòng ngủ và phòng của chị giúp việc.

Tôi lặng lẽ bước lên, nghe rõ mồn một những âm thanh nhạy cảm phát ra từ căn phòng của chị Mai. Không còn nghi ngờ gì nữa.

Tôi tìm chìa khóa dự phòng, tay run lên. Cảm giác vừa đau đớn vừa phẫn nộ. Tôi tra khóa – mở. Cánh cửa bật tung…

Và rồi…

Tôi đạp tung cửa với tất cả nỗi căm phẫn, nước mắt tràn mi. Trong đầu tôi đã tưởng tượng đủ mọi thứ: chồng tôi và chị Mai đang ở trên giường, đang phản bội tôi một cách trơ trẽn nhất. Tôi đã chuẩn bị sẵn những câu chửi bới, những cú tát, thậm chí cả quyết định ly hôn. Nhưng…

Bên trong phòng không hề có ai cả.

Phòng vẫn yên tĩnh, đèn ngủ vàng dịu, giường chiếu gọn gàng. Nhưng âm thanh kia… vẫn vang lên từ bên trong nhà tắm.

Tôi sững người. Nhà tắm phòng chị Mai nằm sát cạnh giường. Cánh cửa khép hờ. Và những âm thanh ấy – tiếng rên rỉ, tiếng va chạm nước – vẫn tiếp tục vọng ra.

Tôi nhẹ nhàng tiến lại, tim đập loạn. Tay tôi đặt lên tay nắm cửa. Bên trong, có người.

Tôi mở cửa.

Và rồi… tôi như đứng không vững.

Bên trong nhà tắm là Dũng, chồng tôi. Anh đang mặc mỗi chiếc khăn tắm quấn vội quanh người, tóc ướt sũng, giật mình quay lại. Trước mặt anh – không phải chị Mai – mà là một cô gái trẻ, trạc đôi mươi, tóc dài, không mảnh vải trên người, đang vội vã trùm khăn che thân.

Tôi há hốc miệng. Cô gái kia hoàn toàn xa lạ.

— “Lan! Không… không phải như em nghĩ đâu!” – Dũng lắp bắp, bước vội tới, định nắm tay tôi.
— “Không phải như tôi nghĩ?” – tôi hét lên, giọng vỡ òa – “Anh trần truồng với một con bé không quen biết, ở phòng chị giúp việc, và anh bảo tôi hiểu lầm?”

Tôi nhìn quanh. Quần áo của cô gái vương vãi dưới nền nhà tắm. Cảm giác kinh tởm trào lên tận cổ. Tôi vùng chạy ra khỏi căn phòng ấy, lao xuống nhà, mặc kệ tiếng Dũng gọi với theo.

Tôi ngồi thẫn thờ trên ghế sofa. Những gì tôi nghi ngờ về chị Mai – hóa ra lại là một cú lừa của chính tôi. Người mà chồng tôi phản bội tôi cùng – không phải chị ấy. Chị Mai vô tội.

Một lúc sau, Dũng mặc lại đồ, xuống nhà, ngồi trước mặt tôi.

— “Anh xin lỗi. Anh… anh không cố tình. Cô ấy là nhân viên mới ở công ty… anh có chút xao lòng…”

Tôi không nói gì. Không khóc, không gào, chỉ cảm thấy trống rỗng đến tận cùng.

Tôi gằn từng chữ:
— “Ở đâu? Ở đâu mà cô ta lại ở trong nhà tôi?”
Dũng cúi đầu:
— “Anh… anh đưa cô ấy đến… vì biết hôm nay em không có nhà. Anh không ngờ em quay lại.”

Lúc ấy, cánh cửa lại mở. Chị Mai bước vào, mặt tái mét khi thấy tôi.
— “Chị… chị xin lỗi. Em… em về sớm ạ?”
Tôi đứng dậy, đối diện chị:
— “Chị biết chuyện này từ trước?”

Chị Mai lúng túng, mắt rơm rớm:
— “Em… em vô tình biết, hôm trước thấy họ nhắn tin trong điện thoại cậu Dũng… Nhưng em sợ, không dám nói. Cũng định sau này sẽ nghỉ việc…”

Tôi lặng đi. Một cơn đau mới trỗi dậy – không chỉ là phản bội, mà còn là sự im lặng của những người tôi tin tưởng nhất.

Tối đó, tôi ôm con về nhà mẹ đẻ.

Hai tuần sau

Tôi làm đơn ly hôn. Dũng khóc lóc, cầu xin tha thứ, thậm chí còn ép chị Mai nghỉ việc như một hình thức “trừng phạt”. Nhưng tôi không chấp nhận. Tôi đã sai khi nghi ngờ chị Mai, nhưng sai lầm lớn nhất là đã trao trọn niềm tin cho một người không xứng đáng.

Chị Mai cũng xin nghỉ, để lại bức thư tay:

“Chị xin lỗi vì đã không nói sớm. Chị hiểu cảm giác của em, chị cũng từng trải qua. Mong em mạnh mẽ. Hãy sống vì con – vì những gì em xứng đáng.”

Tôi đọc thư, nước mắt rơi.

Cuộc sống mới bắt đầu chập chững lại từ đầu. Tôi tập trung vào công việc, chăm sóc con. Đau đớn là thật – nhưng tôi nhận ra, nỗi đau lớn nhất không phải là bị phản bội, mà là khi ta nghi ngờ sai người.

Chị Mai không có lỗi. Cô ấy chỉ là người bị kéo vào vở kịch bẩn thỉu mà tôi – vì quá tin tưởng, quá yêu – đã không nhận ra.

Tôi từng nghĩ, mở cánh cửa ấy ra sẽ là dấu chấm hết cho hôn nhân của mình. Nhưng thực ra, nó là khởi đầu cho sự tự do, cho một hành trình mới mà tôi – và cả con trai tôi – xứng đáng được sống trong sự tử tế và chân thành.

Và bài học tôi nhớ mãi: Đừng vội tin vào điều mình “nghĩ là thật”, cũng đừng vội kết tội người khác – cho đến khi sự thật lộ diện.