Hai vợ chồng chuẩn bị mua nhà thì chồng v/ét hết sạch 1 tỷ tiền tiết kiệm để xây nhà cho mẹ chồng, tôi sang tận nhà làm ầm lên thì bà thản nhiên nói “tiền con trai cũng là tiền của mẹ”, ngay lập tức tôi âm thầm sang tên hết đất đai cho mẹ đẻ rồi nộp đơn ly hôn, ngày ra tòa cả nhà chồng tá hỏa trở tay không kịp

Người ta bảo “con trai là của mẹ”, nhưng tôi không ngờ đến một ngày, người đầu ấp tay gối với mình lại dốc hết tiền tiết kiệm – số tiền hai vợ chồng chắt chiu suốt 5 năm – để xây nhà cho mẹ anh ta mà không nói với tôi một lời. Khi tôi sang tận nhà mẹ chồng, bà chỉ thản nhiên buông một câu: “Tiền con trai cũng là tiền của mẹ.” Chính khoảnh khắc đó, tôi hiểu rằng nếu mình không tự cứu lấy đời mình, thì cả đời này sẽ chỉ là cái bóng đứng sau một gia đình chẳng bao giờ coi trọng mình.

Tôi và Huy cưới nhau sau gần ba năm yêu đương. Huy là một người đàn ông hiền lành, ít nói, sống nội tâm. Tôi yêu anh cũng chính vì sự trầm ổn và trách nhiệm ấy. Gia đình Huy không khá giả, mẹ anh làm nông, còn bố anh mất sớm. Tôi không ngại xuất thân của anh vì nghĩ rằng chỉ cần hai vợ chồng đồng lòng thì có thể vượt qua mọi khó khăn.

Ngay từ khi cưới, tôi đã đặt mục tiêu tiết kiệm để mua một căn nhà nhỏ. Mỗi tháng, hai vợ chồng tôi dành dụm từng đồng, gói ghém chi tiêu, thậm chí không dám ăn chơi, du lịch. Tất cả chỉ để tích góp cho ước mơ mua nhà. Đến năm thứ năm của hôn nhân, số tiền tiết kiệm đã lên đến hơn một tỷ – một khoản không lớn với nhiều người, nhưng với chúng tôi, đó là cả trời hy vọng.

Thế rồi, một buổi chiều đi làm về, tôi phát hiện sổ tiết kiệm biến mất. Tôi gọi điện cho Huy, lòng đầy hoang mang. Anh lặng im một lúc lâu, rồi nói nhỏ:

– Anh rút rồi… Anh xây lại nhà cho mẹ.

Tôi như không tin vào tai mình.

– Gì cơ? Anh lấy hết tiền của vợ chồng mình để xây nhà cho mẹ anh mà không nói với em một lời?

– Mẹ ở nhà cũ dột nát lắm rồi, em cũng biết mà. Mẹ già rồi, em hiểu cho anh…

Tôi run lên vì giận. Không phải tôi không muốn lo cho mẹ chồng, nhưng điều khiến tôi tức giận là anh giấu tôi, tiêu hết sạch số tiền hai vợ chồng chắt chiu, mà coi như đó chỉ là chuyện riêng của anh.

Tôi lấy xe, lao thẳng đến nhà mẹ chồng giữa buổi tối mưa lâm râm. Bà vẫn như mọi lần – gương mặt lạnh lùng và ánh mắt không mấy thiện cảm khi nhìn tôi.

– Sao con lại làm ầm lên thế? – Bà hỏi, giọng điềm nhiên.

– Mẹ biết chồng con lấy tiền tiết kiệm đi xây nhà cho mẹ mà không hỏi con, mẹ còn thấy chuyện đó bình thường à?

Bà cười nhẹ, lạnh lẽo:

– Tiền con trai thì cũng là tiền của mẹ. Nó xây nhà cho mẹ là đúng rồi. Chẳng có gì phải hỏi ai cả.

Tôi đứng chết lặng. Bàn tay tôi siết chặt đến mức móng tay hằn sâu vào da. Tôi không nói thêm một lời nào nữa, chỉ quay lưng bước đi trong tiếng cười khẩy sau lưng. Đêm hôm đó, tôi thức trắng.

Sáng hôm sau, tôi đi làm nhưng trong lòng đã âm thầm lên kế hoạch. Tôi lấy toàn bộ giấy tờ đất đai mà tôi đang đứng tên chung với chồng – một mảnh đất nhỏ bố mẹ tôi cho từ trước khi cưới – và đến văn phòng công chứng. Tôi âm thầm sang tên mảnh đất ấy cho mẹ ruột của mình.

Không lâu sau đó, tôi nộp đơn ly hôn.

Khi Huy nhận được giấy triệu tập từ tòa, anh tái mặt, gọi điện cho tôi liên tục nhưng tôi không bắt máy. Mẹ chồng anh, nghe đâu, lên tận nhà khóc lóc gào thét, trách móc tôi là thứ “vô ơn”, “ăn cháo đá bát”. Nhưng tôi không buồn lên tiếng. Tôi chỉ nghĩ: ai đã đá vào bát cơm gia đình này trước?

Ngày ra tòa, Huy đến cùng mẹ. Mẹ anh vẫn cái vẻ mặt kênh kiệu, dường như vẫn nghĩ rằng tôi chỉ dọa ly hôn, rằng “phụ nữ thì giận một chút rồi cũng sẽ quay lại”. Nhưng đến khi tòa công bố tôi không yêu cầu chia tài sản – vì tài sản hiện có đã sang tên mẹ tôi – bà gần như phát điên.

– Cô không được quyền làm vậy! – Bà gào lên trong phòng xử.

Tôi chỉ lạnh lùng đáp:

– Tôi có quyền. Mảnh đất đó là của bố mẹ tôi cho tôi trước khi cưới, và giờ tôi đã chuyển lại cho mẹ tôi. Còn tiền thì các người đã tiêu sạch rồi.

Huy ngồi lặng, không nói một lời. Tôi thấy đôi mắt anh hoe đỏ, nhưng tôi không còn gì để tiếc nuối. Tình yêu tôi dành cho anh, lòng tin tôi trao, đều đã cạn kiệt kể từ lúc anh coi trọng mẹ mình hơn cả cuộc sống chung của hai vợ chồng.

Tôi bước ra khỏi tòa, nhẹ nhõm như vừa tháo bỏ một tảng đá khỏi ngực. Ngoài trời nắng lên sau một trận mưa đêm. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, tôi thấy mình thở được một hơi dài.

Từ sau phiên tòa ly hôn, tôi dọn về sống cùng mẹ ruột một thời gian. Mẹ không hỏi gì nhiều, chỉ lặng lẽ nấu cơm, để sẵn phần cho tôi mỗi tối và nhẹ nhàng đặt tay lên vai khi tôi lặng lẽ khóc trong phòng.

Tôi không khóc vì tiếc người chồng cũ – mà vì tiếc chính bản thân mình. Bao nhiêu năm nhẫn nhịn, vun vén, tôi đã đánh cược cả tuổi trẻ, cả niềm tin vào một người không hề đặt mình ở vị trí xứng đáng. Đau nhất không phải là mất tiền, mà là khi nhận ra mình chưa từng là “gia đình” trong mắt họ.

**

Huy có gọi điện vài lần. Tin nhắn anh gửi khá dài, xin lỗi, giải thích, thậm chí có lúc chỉ là ba chữ “Anh sai rồi”. Nhưng tôi không trả lời.

Tôi biết rõ, nếu tôi mềm lòng, tôi sẽ lại rơi vào vòng luẩn quẩn cũ – nơi mẹ chồng ngồi trên ngai vàng, còn tôi chỉ là người góp gạo thổi cơm, nhưng không có tiếng nói. Tôi đã thức tỉnh, và không bao giờ cho phép mình quay trở lại địa ngục đó.

Không lâu sau, tôi quyết định bán chiếc xe máy cũ, rút nốt số tiền tiết kiệm còn lại mang tên tôi và bắt đầu một hành trình mới: tự mua một căn hộ nhỏ.

Nhiều người nghĩ tôi điên khi từ chối chia tài sản trong ly hôn, rũ bỏ tất cả để làm lại từ đầu. Nhưng chỉ có tôi hiểu: tự do và danh dự không mua được bằng tiền, nhưng một khi đã giành lại được thì phải giữ lấy bằng mọi giá.

Tôi chuyển vào một căn hộ nhỏ ở quận xa trung tâm, làm lại từ đầu với công việc cũ – nhưng lần này, tôi chăm chỉ hơn, tập trung hơn. Tôi đăng ký học thêm khóa kế toán nâng cao buổi tối, bỏ những buổi tụ tập vô nghĩa và dồn hết sức cho sự nghiệp.

**

Hai năm trôi qua.

Tôi không còn là người phụ nữ cũ. Tôi đã được thăng chức, thu nhập ổn định, và quan trọng nhất: tôi sống an nhiên, không phải cúi đầu với ai.

Một buổi chiều tan làm, tôi tình cờ gặp lại Huy. Anh đứng ở quầy giao dịch ngân hàng, dáng vẻ tiều tụy, già đi nhiều. Gặp tôi, anh khựng lại, mắt không giấu nổi sự bối rối.

– Em… dạo này ổn chứ?

Tôi mỉm cười:

– Rất ổn. Còn anh?

Anh thở dài, ánh mắt lạc đi:

– Mẹ anh bệnh, anh phải bán căn nhà mới xây để chữa trị. Rồi công việc không suôn sẻ… Mọi thứ rối tung cả lên từ sau khi em đi.

Tôi không nói gì. Trong lòng tôi không hả hê, cũng chẳng thấy vui. Chỉ là, mọi sự trên đời đều có nhân – quả.

– Hồi đó… mẹ anh có nói, nếu em không chịu nổi thì cứ đi. Bà nghĩ em không dám. Nhưng anh đã không ngờ em lại cương quyết đến thế.

– Bởi vì em không còn gì để sợ nữa. Khi đàn bà đã mất hết lòng tin, thì điều duy nhất họ giữ lại là sự tự trọng.

Tôi quay đi. Không cần thiết phải nói thêm lời nào.

**

Tôi về nhà, pha cho mình một tách trà và nhìn qua cửa kính ra thành phố đã lên đèn. Cuộc sống vẫn đầy thử thách, nhưng tôi thấy lòng mình nhẹ tênh. Tôi không giàu có, không có ai bên cạnh lúc này, nhưng tôi đang sống cho mình – điều mà trước kia tôi chưa từng làm.

Bạn bè nói tôi mạnh mẽ. Nhưng tôi biết, ngày đó nếu không đủ đau, tôi cũng không đủ tỉnh. Chỉ khi tận cùng tổn thương, người phụ nữ mới biết tự cứu lấy mình. Và tôi đã làm được.

**

Một năm sau nữa, tôi mở một cửa hàng nhỏ chuyên bán đồ handmade. Từ những món đơn giản như túi xách, khăn tay, đến vài đồ decor do chính tôi tự làm. Mỗi sản phẩm là một phần câu chuyện đời tôi, của sự khởi đầu lại sau đổ vỡ.

Khách hàng chủ yếu là phụ nữ – và không ít người chia sẻ với tôi những mẩu chuyện giống tôi năm nào: sống trong nhà chồng như người dưng, bị coi nhẹ, bị lấy đi tất cả mà không hề được hỏi ý kiến.

Tôi không đưa ra lời khuyên sáo rỗng. Tôi chỉ kể câu chuyện của mình. Để họ hiểu: nếu mình không tự bảo vệ lấy hạnh phúc, thì sẽ chẳng ai làm điều đó thay mình.

**

Có lần, một cô gái trẻ hỏi tôi:

– Nếu được quay lại, chị có tha thứ cho chồng cũ không?

Tôi mỉm cười:

– Không. Vì người đáng sợ nhất không phải là kẻ phản bội, mà là kẻ không tôn trọng sự đồng hành. Tha thứ cho họ, là phản bội chính mình.

Cô gái im lặng. Tôi thấy trong mắt cô ấy ánh lên một điều gì đó giống tôi năm xưa – dằn vặt, nhưng đang muốn vùng dậy.

**

Hôm nay, đã ba năm kể từ ngày tôi ký vào tờ giấy ly hôn. Tôi không có nhà to, xe xịn, cũng không có người đàn ông mới trong đời. Nhưng tôi có chính tôi – trọn vẹn, tỉnh táo, và tự do.

Và với tôi, thế là đủ.