Đau đớn nào bằng việc bị phản bội, nhưng cay đắng nhất vẫn là cảm giác nhận ra mình bị lừa dối đến tận phút cuối. Ba tháng sau ly hôn, tôi đứng lặng trong đám cưới của vợ cũ, ánh mắt như bị dính chặt vào chiếc váy cưới trắng tinh. Không phải vì cô ấy đẹp – mà vì cái bụng lùm lùm dưới lớp vải voan mỏng. Lúc ấy, tôi hiểu ra: mình không chỉ mất vợ, mà có lẽ, chưa từng thực sự có được cô ấy…
Tôi và An – vợ cũ của tôi – từng có một mối tình kéo dài hơn 6 năm trước khi tiến đến hôn nhân. Chúng tôi yêu nhau từ những ngày còn là sinh viên, cùng vượt qua thời khốn khó, tay trắng lập nghiệp. Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi không giàu sang gì, nhưng cũng chẳng đến mức thiếu thốn. Tôi luôn nghĩ: “Miễn là yêu nhau, mọi thứ rồi sẽ ổn.”
Nhưng tôi đã sai.
An bắt đầu thay đổi khoảng 1 năm sau khi cưới. Cô ấy hay cáu gắt vô cớ, thường xuyên nói những câu kiểu như:
“Sống thế này đến bao giờ mới khá lên được hả anh?”
“Em chán cái cảnh sáng đi làm, tối về ăn cơm nguội rồi lăn ra ngủ như người máy lắm rồi.”
Tôi hiểu. Là phụ nữ, An có quyền mơ mộng, có quyền muốn nhiều hơn. Nhưng tôi đã cố gắng – thực sự cố gắng. Tôi làm hai công việc, về đến nhà vẫn cố nấu ăn, lau dọn. Còn cô ấy, dạo gần đây đi sớm về muộn, bảo là tăng ca. Tôi tin. Bởi vì tôi nghĩ, người đã cùng tôi đi qua những năm tháng sinh viên cơ cực thì không thể nào thay lòng.
Nhưng rồi, một ngày tôi về nhà sớm hơn bình thường. Căn nhà im ắng, điện không bật. Cô ấy về trễ – như mọi khi. Tôi mở điện thoại định gọi thì thấy một tin nhắn hiện lên từ màn hình máy tính mà cô ấy quên khoá. Nội dung chỉ vỏn vẹn:
“Nhớ em quá. Anh đếm từng ngày được sống bên em công khai.”
Tôi chết sững.
Tôi không nói gì ngay. Tôi lưu lại tin nhắn, chụp màn hình, âm thầm theo dõi. Và rồi, những ngày sau đó là chuỗi ác mộng. Tôi thuê người theo dõi. Họ gửi tôi những bức ảnh – An tay trong tay với một gã đàn ông lạ, cười nói như chưa từng có tôi trên đời.
Ngày tôi đưa bằng chứng ra trước mặt, cô ấy lặng người một lúc. Rồi, chỉ nói đúng một câu:
“Em xin lỗi. Nhưng em không còn yêu anh nữa.”
Thế đấy. Sáu năm yêu nhau, hai năm làm vợ chồng, kết thúc gọn lỏn trong một lời xin lỗi và ánh mắt trống rỗng.
Cuộc ly hôn diễn ra chóng vánh. Tôi không níu kéo. Nếu người ta đã không còn yêu, thì giữ lại để làm gì? Tôi nhường cô ấy căn hộ nhỏ – nơi từng có tiếng cười mỗi cuối tuần. Tôi dọn ra ngoài, sống tạm trong một căn phòng thuê gần công ty.
Tôi cố sống như không có gì xảy ra. Nhưng mỗi tối, khi về đến phòng, tôi lại bất giác mở điện thoại, lướt qua những bức ảnh cũ, những kỷ niệm cũ. Tôi chẳng biết mình đau vì bị phản bội, hay vì mất đi một phần cuộc sống vốn đã gắn bó quá lâu.
Ba tháng sau, tôi nghe tin An tái hôn. Nhanh đến mức không ai tin nổi. Tôi không định đến, nhưng sự tò mò đánh bại lòng tự trọng. Tôi muốn biết: ai là người khiến cô ấy bỏ tôi? Và tại sao mọi chuyện có thể trôi nhanh đến thế?
Ngày cưới, tôi đứng lặng ở hàng ghế cuối. Không ai để ý. Tôi thấy cô ấy bước ra – lộng lẫy, rạng ngời. Nhưng điều khiến tim tôi như thắt lại không phải nụ cười, mà là… chiếc bụng.
Cái bụng bắt đầu nhô ra – không rõ ràng, nhưng đủ để người từng chung sống nhận ra.
Tôi không cần tính toán gì nhiều. Nếu cô ấy đang mang thai, thì đứa trẻ ấy… là kết quả từ trước cả khi chúng tôi ly hôn. Có thể là từ khi tôi vẫn còn ngồi chờ cô ấy ăn tối về muộn.
Tôi bước ra khỏi lễ cưới, trời nắng như đổ lửa mà tôi thấy lạnh.
Tôi tưởng tôi đã đau khi ly hôn. Nhưng hóa ra, cái đau thực sự là khi biết mình từng yêu sai một người đến tận xương tủy.
Tôi trở về phòng trọ trong trạng thái bàng hoàng, đau đớn, và cả phẫn nộ. Suốt đêm đó, tôi không ngủ. Trong đầu chỉ quanh quẩn hình ảnh An trong váy cưới, cái bụng lùm lùm, và câu nói ngày trước:
“Em không còn yêu anh nữa.”
Chỉ ba tháng sau khi ly hôn, cô ấy đã lấy người khác. Và đang mang thai. Đứa trẻ ấy không thể nào mới được vài tuần tuổi. Phải ít nhất là ba tháng – nghĩa là cô ấy có thai khi còn là vợ tôi.
Tôi không thể nuốt trôi sự thật đó. Không phải vì tôi còn yêu An – mà vì tôi thấy mình như một thằng hề, bị phản bội một cách trắng trợn. Người phụ nữ từng đầu ấp tay gối, từng rơi nước mắt khi tôi mệt mỏi, lại có thể dối trá đến thế sao?
Tôi định gạt đi. Quên đi. Nhưng lòng tôi không yên. Và rồi, vài ngày sau, tôi nhận được một tin nhắn lạ. Tài khoản Facebook giả, không ảnh đại diện, chỉ có một dòng:
“Nếu anh muốn biết sự thật, hãy đến quán cà phê cũ lúc 7 giờ tối mai. Một mình.”
Tôi chần chừ. Mùi bẫy gài quá rõ ràng. Nhưng trí tò mò, và cả niềm tin mong manh rằng mọi thứ có thể không như tôi thấy, đã đẩy tôi đến đó.
7 giờ tối. Quán cà phê nơi tôi và An từng hẹn hò.
Tôi đến sớm. Chọn chỗ khuất. Chờ đợi.
Và rồi, cô ấy đến. Không phải An. Mà là Vy – bạn thân nhất của cô ấy. Người từng là phù dâu trong lễ cưới của chúng tôi. Vy ngồi xuống, mắt đỏ hoe.
“Anh có quyền ghét An. Nhưng anh cũng có quyền được biết sự thật.”
Tôi im lặng, chờ cô nói tiếp.
Vy kể rằng, cách đây một năm, An phát hiện mình có u xơ tử cung, kích thước lớn, chèn vào buồng trứng. Bác sĩ bảo khả năng mang thai cực kỳ thấp, nếu không muốn nói là gần như không thể. Nhưng nếu mổ, nguy cơ vô sinh gần như chắc chắn. Cô ấy hoang mang, đau khổ. Không dám nói với tôi, sợ tôi buồn, sợ tôi bỏ rơi.
Tôi lặng người. Trong suốt thời gian đó, cô ấy chưa từng nói gì. Tôi nhớ lại – có lần cô ấy về trễ, nói đi công tác, nhưng vẻ mặt lại mệt mỏi, xanh xao.
Vy kể tiếp: “An giấu anh để chữa trị. Nhưng áp lực tâm lý quá lớn. Rồi đúng lúc ấy, cô ấy gặp lại người cũ – người từng yêu cô ấy trước cả anh, người từng chia tay vì đi du học. Hắn ta trở về, biết chuyện, tỏ ra cảm thông, đồng hành với An qua vài lần điều trị.”
Và rồi, chuyện gì đến cũng đến. Trong một lần An gần như tuyệt vọng, cô ấy yếu lòng, ngủ với hắn. Sau đó, lại hối hận. Nhưng vài tuần sau, An phát hiện mình mang thai. Một điều tưởng như không thể lại xảy ra.
“An định phá thai. Nhưng không nỡ. Cô ấy định thú nhận với anh, nhưng lại không đủ can đảm. Cô ấy nghĩ… nếu anh biết, anh sẽ khinh thường cô ấy. Cho nên, cô ấy chọn cách ly hôn. Nhanh chóng, dứt khoát. Anh có từng thấy cô ấy khóc sau phiên tòa không?”
Tôi im lặng. Cổ họng nghẹn lại. Tôi nhớ ngày đó, mắt An đỏ hoe, nhưng cô ấy cố tỏ ra lạnh lùng. Tôi tưởng đó là sự vô tâm. Giờ mới biết, đó là cách duy nhất để cô ấy tự bảo vệ mình khỏi vết cứa sâu hơn.
Vy đưa tôi một bức thư. “An viết, nhưng không dám gửi. Giờ anh đọc hay không là quyền của anh.”
Tôi về nhà. Ngồi lặng nhìn phong thư. Sau một tiếng đồng hồ, tôi xé bao thư. Những dòng chữ mềm mại, quen thuộc như nhát dao:
“Anh à,
Em xin lỗi, vì đã không đủ dũng cảm nói cho anh biết mọi thứ. Em chưa từng hết yêu anh, chưa từng muốn rời bỏ cuộc sống bên anh. Nhưng em sợ… sợ ánh mắt thất vọng nếu anh biết em không thể sinh con.
Em sợ mình sẽ biến thành gánh nặng.
Em đã yếu lòng. Sai lầm. Nhưng khi phát hiện mình có thai, em lại nghĩ: đó là món quà cuối cùng của số phận. Em không thể phá đi sinh linh bé bỏng ấy. Em quyết định giữ con, và rời xa anh – người em yêu nhất – để anh không phải sống với một vết nhơ mang tên em.
Em biết mình hèn nhát. Nhưng em cũng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối.
Đừng tha thứ cho em. Chỉ xin anh – đừng hận em.”
Tôi khóc. Không biết là vì đau, vì thương, hay vì quá muộn để làm lại. Người phụ nữ tôi nghĩ là phản bội lại chính là người đã chịu đựng nhiều nhất. Cô ấy rời bỏ tôi không phải vì hết yêu – mà vì yêu đến mức hy sinh.
Tôi không đến gặp An. Không nhắn gì. Nhưng vài tuần sau, tôi gửi cho Vy một món quà nhỏ – là một cuốn sách nuôi dạy trẻ, và một bức thiệp ghi:
“Chúc con được bình an chào đời. Nếu một ngày nào đó con hỏi về cha ruột, hãy nói rằng: mẹ con là người mạnh mẽ nhất mà bố từng biết.”
Đôi khi, sự thật không nằm ở những gì ta nhìn thấy.
Và đôi khi, tình yêu không chỉ là ở bên nhau – mà là biết rời xa đúng lúc để người kia được sống đúng với lòng mình.