Cặp vợ chồng đang chuẩn bị nhận con nuôi vì tuyệt vọng sau 10 năm hiếm muộn thì bất ngờ nhận được tin mang th-ai sinh đôi tự nhiên… đến ngày sinh ra vừa nhìn mặt đứa bé chồng đã nổi giận đùng đùng vì thấy quá giống 1 người…

10 năm chạy chữa khắp nơi, từ thuốc nam đến thụ tinh nhân tạo, cái thai vẫn là một điều xa xỉ với vợ chồng họ. Đến lúc họ đặt bút ký đơn nhận con nuôi thì điều kỳ diệu xảy ra: cô mang thai tự nhiên, lại là sinh đôi.

Cả hai vỡ òa trong niềm vui, nghĩ rằng cuộc đời cuối cùng cũng mỉm cười với mình. Nhưng ngay khi đứa trẻ đầu tiên cất tiếng khóc chào đời, người chồng chỉ cần liếc qua gương mặt nhỏ xíu kia đã nổi giận đùng đùng. Anh gạt phắt y tá đang bế con, lùi lại như thấy ma. Gương mặt đứa bé… giống hệt một người anh không bao giờ muốn nhớ tới.

Mai và Khánh cưới nhau từ năm họ mới ngoài hai mươi. Vợ chồng trẻ, tình cảm đậm đà, có công việc ổn định, chỉ còn thiếu một điều duy nhất: tiếng khóc trẻ thơ. Thế nhưng chờ mãi, năm này sang năm khác, bụng Mai vẫn phẳng lì.

Họ bắt đầu chuỗi ngày khám chữa khắp nơi. Châm cứu, tẩm bổ, thuốc bắc thuốc nam, chuyển phôi, tiêm hormone – mọi cách đều đã thử. Có những lần Mai tiêm hormone khiến người phát phù, chán ăn, nôn ói, trầm cảm nặng. Nhưng vì niềm tin “rồi cũng sẽ có”, cô cắn răng chịu đựng.

Thế rồi năm thứ mười trôi qua. Khi người thân bắt đầu khuyên nhủ hãy nghĩ đến con nuôi, Mai ngồi khóc nấc từng đêm. Khánh an ủi vợ, hai người cuối cùng đồng ý làm hồ sơ nhận con nuôi.

Ngày đến trung tâm bảo trợ xã hội ký đơn, Mai thấy một bé gái nhỏ nhắn chạy ra níu lấy váy cô. Đứa bé không khóc mà chỉ nhìn cô bằng ánh mắt to tròn, buồn hiu. Trái tim người mẹ trong Mai vỡ vụn. Cô đã muốn ôm chầm lấy bé mà mang về ngay lập tức.

Một tuần sau, Mai nôn ói dữ dội. Nghĩ mình bị dạ dày hay stress, cô đi khám. Bác sĩ nhìn kết quả siêu âm, mắt mở to ngạc nhiên: “Chị mang thai. Thai đôi.”

Cô tưởng mình nghe nhầm. Khi gọi cho Khánh, anh tưởng vợ đùa. Đến khi có tờ siêu âm trong tay, hai vợ chồng ôm nhau khóc như mưa như gió giữa hành lang bệnh viện. Bao nhiêu năm đợi chờ, hy vọng, thất vọng – cuối cùng cũng có ngày này.

Khánh mua ngay một chiếc nôi đôi màu trắng. Anh học từng bài hát ru, từng cách thay tã. Buổi tối anh ngồi vẽ tranh dán tường trong phòng em bé, vừa vẽ vừa ngân nga hát. Mai chưa từng thấy chồng mình hạnh phúc đến thế.

Nhưng Mai lại giấu chồng một điều: vào một đêm trước khi biết mình có thai, cô đã gặp lại Phú – mối tình đầu thời đại học, người cô từng yêu say đắm trước khi đến với Khánh. Phú giờ là giảng viên đại học, chưa lập gia đình. Đêm hôm đó hai người uống rượu, rồi mọi thứ mờ nhạt dần.

Mai không dám chắc điều gì đã xảy ra, nhưng khi biết mình mang thai, cô đã gạt bỏ mọi nghi ngờ để sống trọn vẹn với hiện tại. Cô tin đó là con của Khánh. Phải là như thế.

Ngày sinh đến sớm hơn dự kiến một tuần. Mai đau bụng dữ dội vào lúc 3 giờ sáng. Khánh chở vợ đến bệnh viện, tay run không ngừng. Mai được đưa vào phòng mổ vì một trong hai thai có dấu hiệu suy tim.

Khánh đứng ngoài, cầu nguyện. Đến khi cánh cửa mở ra, y tá bế ra đứa bé đầu tiên, quấn trong khăn màu xanh nhạt, má đỏ hây hây, tóc đen dày.

Vừa nhìn thấy mặt đứa bé, Khánh sững người.

Mặt cậu bé không giống anh. Không giống Mai. Nhưng lại giống… Phú – người bạn cũ mà Khánh từng coi như anh em ruột thịt. Người từng có một thời gian thân thiết quá mức với Mai.

“Không thể nào…” – anh lẩm bẩm.

Khánh rút lui như thể bị bỏng. Y tá còn chưa hiểu chuyện gì, anh đã quay lưng đi, mặt đỏ bừng vì giận. Vài phút sau, đứa bé thứ hai ra đời. Khánh vẫn không quay lại.

Cả ngày hôm đó, anh không vào thăm vợ. Không nhận con. Chỉ đến tối, anh mới xuất hiện với ánh mắt tối sầm, nhìn Mai chằm chằm và hỏi đúng một câu:

“Em ngủ với ai?”

Mai chết lặng. Cô không hiểu anh đang nói gì, cho đến khi anh giơ ra tấm ảnh chụp cận mặt đứa bé – in rõ từng đường nét giống Phú đến kỳ lạ. Cằm chẻ. Mắt một mí hơi xếch. Cái nốt ruồi ngay dưới gò má trái.

Mai bàng hoàng. Từng kí ức lộn xộn quay về. Đêm rượu. Nụ cười của Phú. Và khoảng trống không thể nhớ nổi.

Khánh bỏ đi khỏi bệnh viện. Cô đơn. Tức giận. Bị phản bội. Anh không nói một lời với ai suốt nhiều ngày.

Trong khi đó, Mai tuyệt vọng chờ đợi chồng. Cô cũng lặng lẽ mang mẫu ADN của ba người đi xét nghiệm. Kết quả trả về: một đứa là con của Khánh. Một đứa không phải.

Đó là sự thật cô không thể chối bỏ. Nhưng cô vẫn yêu hai đứa bé như nhau, vì cả hai đã đến với cô như một phép màu, khi cô đang mất hết hy vọng.

Khi Khánh quay lại, anh không còn tức giận. Nhưng anh cũng không còn là người đàn ông ngây ngô đêm vẽ tranh dán tường. Anh đứng trước nôi, nhìn hai đứa bé ngủ ngoan.

“Anh không biết phải làm sao với… cái sự thật này.”

Mai bước đến, nghẹn ngào:

“Em sai. Nhưng đừng bắt các con phải trả giá.”

Anh nhìn cô rất lâu, rồi quay đi.

Khánh trở về nhà sau hơn một tuần ở nhờ nhà người bạn thân. Suốt thời gian đó, anh chẳng ăn uống gì ra hồn, cũng chẳng nói chuyện với ai. Người ta bảo: “Đàn ông không đau khi bị phản bội – là vì họ chưa thật sự yêu.” Vậy mà anh, một người tưởng như lý trí, nay lại đau đến nghẹt thở.

Anh không thể ghét đứa bé. Nhưng mỗi lần nhìn vào khuôn mặt nó – là hình ảnh của Phú hiện lên rõ mồn một. Bao nhiêu năm chơi thân, tin tưởng. Giờ thì anh cảm thấy bị cướp cả vợ lẫn danh nghĩa làm cha của một đứa con.

Mai nhìn thấy chồng xuất hiện ở ngưỡng cửa mà nước mắt lưng tròng. Cô không van xin, không níu kéo. Cô biết mọi lời bây giờ đều vô nghĩa. Cái cô cần nhất lúc này không phải là sự tha thứ, mà là một cơ hội để được cùng anh làm cha mẹ của cả hai đứa trẻ.

Đêm đó, họ không nói với nhau câu nào. Hai chiếc nôi nằm kề nhau trong phòng, ánh đèn ngủ vàng dịu. Một đứa quấy khóc, một đứa nằm im lặng. Khánh đứng dậy, bước đến gần. Anh luống cuống bế đứa nhỏ lên, vỗ nhẹ vào lưng. Nó ngừng khóc, dụi mặt vào ngực anh. Nhỏ xíu. Mềm mại. Ấm áp.

“Ba đây con,” – anh buột miệng nói, rồi chợt khựng lại. Anh không biết mình vừa gọi ai là con.

Hôm sau, Phú chủ động liên lạc. Gặp nhau tại một quán cà phê quen thuộc, Phú đến với vẻ mặt áy náy, mệt mỏi.

“Tôi xin lỗi. Tôi không cố tình. Tôi không biết Mai mang thai.”

“Tôi không cần lời xin lỗi,” – Khánh lạnh nhạt – “Tôi cần cậu làm rõ mọi chuyện, để tôi biết mình nên tiếp tục hay buông tay.”

Phú kể lại đêm hôm ấy. Đúng là họ đã uống say, và chuyện vượt quá giới hạn xảy ra. Nhưng sau hôm đó, Phú chủ động cắt đứt liên lạc vì cảm thấy tội lỗi. Anh không ngờ mọi việc lại đi xa đến vậy. Không ngờ đứa bé lại là của mình.

“Tôi chưa từng muốn cướp bất cứ điều gì từ cậu, Khánh à,” – Phú nghẹn giọng – “Nhưng nếu đứa bé đó là con tôi… tôi cũng muốn được nhận, được làm cha nó.”

Câu nói ấy như một mũi dao cuối cùng xoáy vào lòng Khánh. Giờ đây, không chỉ là sự phản bội của vợ, mà còn là cuộc giằng co về quyền làm cha với chính người bạn cũ.

Khánh trở về nhà. Nhìn hai đứa con nằm ngoan trong nôi. Một đứa có đôi mắt đen tròn giống hệt Mai, một đứa có cái cằm chẻ và hàng lông mày rậm y chang Phú. Nhưng cả hai… đều là những sinh linh ngây thơ, chẳng có tội tình gì.

Mai đứng phía sau, lặng lẽ:

“Nếu anh không thể tha thứ… em cũng không trách. Em chỉ xin anh – đừng bỏ rơi tụi nhỏ. Dù chỉ là một đứa…”

Khánh ngồi xuống. Anh bế cả hai đứa lên – mỗi tay một bé. Chúng ngọ nguậy, nắm lấy áo anh bằng những ngón tay bé xíu. Một giọt nước mắt lăn dài trên má anh.

“Anh không biết liệu mình có thể quên được chuyện đó không. Nhưng… nếu đã là cha, thì phải có trách nhiệm.”

“Anh sẽ nuôi cả hai. Dù một đứa không mang dòng máu anh. Vì anh biết – anh yêu chúng… ngay từ khoảnh khắc chúng cất tiếng khóc chào đời.”

Mai oà khóc, ôm lấy anh. Đêm hôm đó, Khánh ngồi giữa căn phòng ấm áp, ôm cả ba người – vợ và hai đứa trẻ – trong vòng tay. Anh không chắc tương lai sẽ ra sao. Nhưng anh biết, tình yêu không chỉ nằm ở máu mủ, mà ở sự lựa chọn.

Một buổi sáng đầu hè, Khánh đưa hai đứa trẻ đi dạo trong công viên. Cả hai đã cứng cáp hơn, cười đùa ríu rít. Người đi đường không ai nghĩ rằng chúng không cùng cha. Chúng giống nhau về nụ cười, ánh mắt lấp lánh, và cái cách chúng luôn quay sang tìm ba mỗi khi bị giật mình.

Phú vẫn đến thăm con, nhưng với tư cách là “chú Phú”. Khánh và anh không còn là bạn, nhưng cũng không là kẻ thù. Họ lặng lẽ chọn cách sống tử tế – để những đứa trẻ lớn lên không tổn thương.

Mai nhìn gia đình nhỏ của mình mà nước mắt lại rơi. Nhưng lần này, đó là nước mắt của sự biết ơn.

Cuộc sống có thể đầy những sai lầm. Nhưng nếu ta chọn yêu thương, chọn bao dung, thì cuối cùng… gia đình vẫn có thể nguyên vẹn, theo một cách khác.