“Ở nhà ăn bám thì có quyền gì mà lên tiếng?”
Câu nói của anh như một nhát dao cứa thẳng vào lòng tôi, buốt lạnh.
Tôi đứng lặng giữa căn bếp, tay vẫn cầm chiếc muôi đang nấu canh dở. Chồng tôi quay đi sau khi nói xong, để lại tôi cùng nồi nước đang sôi và hàng trăm suy nghĩ hỗn độn.
Tôi từng là một nhân viên kế toán, không xuất sắc nhất nhưng cũng lành nghề, ổn định. Lương không cao nhưng tôi yêu công việc đó – yêu cảm giác tự kiếm được tiền, tự đứng trên đôi chân mình. Nhưng mọi thứ dừng lại sau khi tôi mang thai.
“Em nghỉ việc đi, lo cho con là được. Anh lo được cho cả nhà”, chồng tôi đã nói thế khi tôi bắt đầu mang bầu ở tháng thứ 6.
Khi ấy, tôi nghĩ anh thương tôi. Tôi nghe lời. Tôi nghỉ làm, về nhà toàn tâm toàn ý chuẩn bị đón con.
Rồi con chào đời. Tôi bận bịu từ sáng đến khuya, quanh quẩn tã sữa, chợ búa, cơm nước, nhà cửa. Ngày qua ngày như một cái vòng lặp mòn mỏi. Tôi không than thở, bởi tôi tin rằng mình đang làm điều tốt đẹp nhất cho gia đình.
Nhưng chồng tôi thì dần thay đổi.
Từ những câu nói vô tâm như:
“Ở nhà thì ráng lo việc nhà cho đàng hoàng”
Đến những lời lạnh lùng hơn:
“Anh đi làm mệt chết, về còn nghe em lải nhải”
Và rồi, đến cái hôm ấy – khi tôi chỉ nhẹ nhàng hỏi anh về khoản tiền học cho con – anh quát lớn:
“Tiền nào tiền mãi? Ở nhà ăn bám thì có quyền gì mà hỏi chuyện tiền bạc?”
Tôi chết lặng. Không một lời đáp trả. Chỉ thấy tim mình đau như ai bóp nghẹt.
Đêm đó, khi con đã ngủ, tôi ngồi trong góc phòng tối. Nước mắt không rơi ra được nữa. Tôi đã quen với việc bị tổn thương. Nhưng lần này, nỗi đau không chỉ là sự tủi thân, mà là một sự thức tỉnh.
“Mình đang sống cuộc đời gì vậy? Là mẹ, là vợ, nhưng mình đâu còn là mình nữa…”
Ngay hôm sau, tôi gọi cho mẹ ruột, nhờ bà trông con vài giờ mỗi ngày. Tôi không kể gì nhiều, chỉ bảo là muốn đi tìm việc lại. Mẹ tôi nhìn tôi, im lặng vài giây, rồi gật đầu:
“Đi đi con. Cứ đi đi. Mẹ trông cháu được.”
Tôi nộp đơn xin việc ở nhiều nơi. Không ai muốn tuyển một bà mẹ đã nghỉ làm gần 3 năm. Nhưng cuối cùng, một công ty nhỏ chuyên dịch vụ kế toán thuê tôi làm cộng tác viên nhập liệu – lương 3 triệu/tháng, làm bán thời gian.
Tôi nhận ngay. Buổi sáng lo con, nấu cơm sẵn. Gửi con cho mẹ rồi đến làm vài tiếng. Tối về, khi con ngủ, tôi mở máy học thêm Excel, kế toán thuế, cập nhật luật mới. Có những hôm vừa gõ số, vừa ru con. Có lúc mệt quá, tôi gục ngay trên bàn.
Chồng tôi không biết. Anh cứ tưởng tôi mang con sang nhà bà ngoại chơi mỗi ngày cho “thoáng”. Anh vẫn đi làm, về nhà, ăn cơm, chơi điện thoại, ngủ. Không để ý tôi xanh xao, không thấy tôi gầy đi.
Tôi sống như hai con người:
-
Một bà mẹ nội trợ vào ban ngày.
-
Một người học việc, kiếm tiền thầm lặng vào ban đêm.
Mỗi đồng tôi kiếm được, tôi gom lại. Mỗi kỹ năng tôi học được, tôi ghi chép cẩn thận. Dù ít, tôi vẫn thấy mình đang sống, đang trở lại.
Một năm trôi qua.
Tôi từ cộng tác viên trở thành kế toán chính. Tôi làm tốt, cẩn thận, trung thực. Sếp quý. Công ty nhỏ nhưng công việc ổn định. Tôi kiếm được gần 10 triệu/tháng.
Tôi vẫn chưa nói với chồng. Không phải vì sợ – mà vì tôi không cần phải nói. Tôi muốn đến lúc anh tự nhìn thấy sự thay đổi đó.
Tôi bắt đầu tiết kiệm. Mua sắm cho con bằng tiền mình kiếm được. Trả một phần tiền sữa, tiền học, tiền nhà. Chồng không thắc mắc. Có lẽ anh nghĩ là mẹ tôi giúp.
Anh không còn nói tôi “ăn bám”, nhưng cũng không khen ngợi. Chúng tôi vẫn sống trong một căn nhà, ăn chung một mâm cơm, nhưng tâm hồn như hai đường thẳng song song – không còn gặp nhau.
Tôi đau, nhưng không tuyệt vọng.
Vì giờ đây, tôi có chính mình.
Một buổi tối tháng 5, khi đang nấu cơm, tôi nhận được một cuộc gọi từ công ty. Sếp đề nghị tôi lên làm trưởng nhóm kế toán của chi nhánh mới. Lương tăng gấp đôi, có bảo hiểm, xe đưa đón.
Tôi im lặng vài giây, cảm xúc nghẹn lại trong cổ họng. Không phải vì ngạc nhiên – mà vì xúc động.
Tôi từng nghĩ mình sẽ mãi mãi là “bà mẹ bỉm sữa nội trợ”. Nhưng giờ đây, tôi đứng trước bước ngoặt sự nghiệp mà chính tôi tạo ra, không nhờ vả ai, không cầu xin ai.
Tôi gật đầu nhận lời. Và hôm đó, tôi quyết định: đã đến lúc để anh biết.
Cuối tuần, tôi đưa con về thăm bà ngoại, rồi quay về nhà với một chiếc xe máy mới tinh – chiếc xe đầu tiên tôi tự mua. Tôi gửi giấy tờ xe vào ngăn kéo tủ chồng vẫn hay để giấy tờ.
Tối đến, trong lúc ăn cơm, tôi nhẹ nhàng nói:
– “Anh à, từ tháng sau em sẽ đi làm chính thức lại. Em được đề bạt trưởng nhóm rồi.”
Chồng tôi nhíu mày:
– “Làm gì cơ? Em… đi làm hồi nào?”
Tôi cười:
– “Gần một năm rồi. Mỗi ngày gửi con cho mẹ rồi đi làm. Em không nói vì chưa đến lúc.”
Anh bỏ đũa xuống, nhìn tôi, vẻ mặt bối rối:
– “Sao em không nói gì hết?”
– “Anh từng bảo em ăn bám mà. Em sợ anh phiền nếu biết em đang ‘làm lại từ đầu’. Nhưng giờ thì ổn rồi. Em không cần anh chu cấp cho em nữa.”
Anh sững người. Một lúc sau mới thốt lên:
– “Em giấu anh cả năm trời?”
Tôi bình thản gật đầu. Không trách, không oán.
Từ hôm đó, thái độ của anh bắt đầu thay đổi. Lạ lùng thay, anh trở nên dịu lại, thậm chí hay hỏi thăm: “Hôm nay đi làm có mệt không?”, “Sếp em có tốt không?”
Có lần, tôi nghe lén được anh gọi điện cho bạn thân, giọng ấm ức:
“Tôi cứ tưởng cô ấy yếu đuối, ai ngờ làm lại mà còn giỏi hơn lúc chưa nghỉ. Giờ kiếm tiền như nước…”
Tôi nghe xong, không vui, không buồn. Chỉ thấy… bình thản.
Tôi không trả thù, không cố gồng lên để anh tiếc. Nhưng sự thay đổi của tôi khiến anh không thể không nhìn lại chính mình.
Tôi có lương cao, có uy tín, có khách hàng riêng. Tôi vẫn dậy sớm lo cho con, nấu ăn, dọn dẹp. Nhưng tôi không còn là người vợ câm lặng cam chịu. Tôi góp ý thẳng thắn. Tôi từ chối khi anh yêu cầu vô lý. Tôi không sợ bị bỏ rơi – vì tôi không còn sống dựa vào anh nữa.
Một ngày nọ, khi về quê, mẹ chồng kéo tôi ra sau bếp, rưng rưng:
– “Mẹ nghe thằng Tú kể hết rồi. Mẹ thương con lắm. Lúc trước mẹ cũng nghĩ con chỉ ở nhà, hóa ra con giỏi quá… Cảm ơn con vẫn không bỏ chồng con, không bỏ cháu mẹ.”
Tôi nắm tay mẹ, mỉm cười.
Tôi không cần ai phải quỳ gối xin lỗi quá khứ. Tôi chỉ cần bản thân mình không hối tiếc vì đã đứng dậy đúng lúc.
Rồi một hôm, chồng tôi bất ngờ hỏi:
– “Anh có thể làm lại từ đầu… với em không?”
Tôi im lặng vài giây. Nhìn vào mắt anh – người đàn ông từng khinh thường tôi, từng chà đạp lòng tự trọng của tôi – giờ đây là ánh mắt chùn xuống, biết lỗi.
Tôi không gật, không lắc.
Chỉ nhẹ nhàng nói:
– “Em không cần anh làm lại từ đầu. Em chỉ cần anh học lại cách tôn trọng một người phụ nữ. Nhất là người đã từng vì anh mà từ bỏ cả thế giới.”
Tôi không ly hôn. Tôi không trả thù. Tôi chọn sống một cuộc sống chủ động và có giới hạn. Anh – nếu muốn giữ được tôi – phải học cách đồng hành, không dẫn dắt.
Và tôi – giờ đây – không còn là cái bóng phía sau lưng ai nữa.
Tôi là một người mẹ mạnh mẽ. Một người vợ biết giá trị của mình. Một người phụ nữ đã dám đi từ bóng tối ra ánh sáng… bằng đôi chân trần và một trái tim không bỏ cuộc.
Tôi từng bị gọi là “ăn bám”.
Nhưng giờ đây, tôi là người được chính gia đình này cần đến.
Và nếu một lần nữa tôi phải chọn, tôi vẫn sẽ chọn… trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.