Buổi chiều tà, khu phố nhỏ ở ngoại ô Hà Nội bắt đầu lên đèn. Trong căn nhà cấp 4 đơn sơ, Linh đang lui cui trong bếp với mớ rau muống, vài miếng đậu rán, và con cá trê kho mặn. Cô không có nhiều thời gian — vừa phải nấu cơm, vừa phải để ý hai đứa trẻ đang tranh nhau chiếc thìa nhựa trong góc nhà. Đứa lớn ba tuổi, đứa bé mới mười bốn tháng.
Chồng cô, Tuấn, hôm nay về sớm hơn mọi ngày. Anh vốn làm phụ hồ ở công trình gần nhà, tay chân lúc nào cũng sạm đen vì nắng gió, người đầy mùi xi măng và mồ hôi. Tuấn đi ngang qua bếp, chào vợ bằng câu quen thuộc:
“Vợ nấu gì thơm thế?”
Linh quay ra, mỉm cười nhẹ: “Có mỗi con cá kho, tí rau luộc. Anh đi tắm đi, cơm gần xong rồi.”
Chừng hai mươi phút sau, mâm cơm được bày ra chiếu giữa nhà. Linh đang múc cháo cho đứa út thì Tuấn, bà nội và đứa lớn đã ngồi vào ăn. Linh vẫn chưa ăn miếng nào. Cô bận quá — phải đút từng thìa cháo cho con, lại canh không để đứa lớn đổ nước hay làm đổ bát.
Khi xong xuôi, Linh quay lại mâm cơm. Mắt cô khựng lại. Trên mâm cơm chỉ còn bộ xương cá lạnh ngắt, mấy cọng rau luộc đã bị lùa sạch, bát canh cạn gần đáy.
Cô lặng người.
Không ai nói gì, hoặc không ai nhận ra. Chỉ có Tuấn, đang gắp miếng cuối cùng của đĩa trứng, mới ngước lên nhìn vợ, ánh mắt bối rối:
“Ơ… em chưa ăn à?”
Linh không nói gì. Mắt ươn ướt, cô cúi xuống dọn bát cho con, rồi quay vào bếp, mở nắp nồi cơm — còn đúng nửa chén dưới đáy, khô khốc.
Tuấn đứng bật dậy. Không nói không rằng, anh bước tới mâm cơm, lật lại từng chiếc bát, từng chiếc đĩa. Mâm cơm giờ như một chiến trường trống rỗng.
Rồi anh đột nhiên chạy ra khỏi nhà, để mặc mọi người sững sờ.
Chưa đầy mười lăm phút sau, Tuấn trở lại. Tay anh xách một túi nylon nhỏ đựng hai miếng đậu phụ, một gói mì tôm, vài quả trứng gà. Anh lẳng lặng vào bếp. Tiếng dầu mỡ xèo xèo, tiếng trứng chiên dậy mùi. Không ai nói một lời.
Mười phút sau, một mâm cơm mới được bưng ra. Không sang trọng, không nhiều món — chỉ có bát mì trứng nóng hổi, một đĩa đậu rán vàng ươm, và chén nước mắm có vài lát ớt đỏ tươi.
Tuấn đặt mâm cơm xuống trước mặt vợ.
“Em ngồi xuống ăn đi. Anh xin lỗi.”
Linh nghẹn ngào, chẳng nói được gì. Cô ngồi xuống, nước mắt chảy dài trên má. Đó không phải vì mâm cơm — mà vì sự thấu hiểu bất ngờ của người chồng thô kệch ít lời.
Bà nội nhìn cảnh tượng trước mặt, lặng lẽ quay vào phòng, khẽ đóng cửa. Không ai trách ai, chỉ có một chút gì đó âm ấm lan tỏa khắp căn nhà.
Đêm hôm đó, khi hai đứa trẻ đã ngủ say, Linh nằm quay lưng về phía Tuấn. Anh ngập ngừng:
“Mai anh sẽ dậy sớm, phụ em nấu cơm. Em đừng giận anh nữa.”
Linh vẫn không quay lại, nhưng bàn tay cô khẽ chạm vào tay anh.
“Cảm ơn anh. Em không giận. Chỉ… mệt quá.”
Tuấn tỉnh dậy sớm hơn mọi hôm. Ngoài trời còn lất phất sương, gió nhẹ lạnh len vào khe cửa. Anh ngồi dậy, nhìn qua vách thấy Linh vẫn đang ngủ, tay cô còn ôm lấy đứa út. Khuôn mặt cô phờ phạc, hai mắt trũng sâu vì thiếu ngủ.
Anh nhẹ nhàng bước xuống giường, tìm chiếc áo khoác cũ rồi ra ngoài. Lần đầu tiên sau nhiều năm, Tuấn bước vào chợ sáng khi trời còn chưa rõ mặt người. Anh không quen trả giá, cũng chẳng biết chọn đồ. Mua được bó rau muống, mấy quả trứng, và một túi cá nục kho sẵn — mà cô bán hàng còn bảo nhỏ:
“Anh mua cho vợ à? Bữa sau có giờ rảnh thì ghé sớm hơn, cá nóng ngon hơn.”
Tuấn cười gượng, gật đầu, rồi quay xe trở về.
Trong bếp, anh lóng ngóng với cái bếp gas mini và chai dầu ăn đã gần cạn. Mỗi việc nhỏ — rửa rau, đánh trứng, canh nước — đều làm anh bối rối. Nhưng anh vẫn cố. Bởi hôm qua, ánh mắt vợ anh ngồi trước bộ xương cá nguội lạnh cứ ám ảnh mãi trong đầu anh như một vết cứa nhói tim.
Linh tỉnh dậy thì thấy mùi thức ăn lan ra từ bếp. Cô ngạc nhiên bước ra, thấy Tuấn đang đứng quay lưng, luống cuống lật trứng trên chảo. Ánh mắt cô mềm lại.
“Anh làm gì đấy?”
Tuấn quay lại, giật mình suýt làm rơi chảo:
“Anh nấu cơm sáng. Em cho con bú đi, rồi ra ăn với anh…”
Linh lặng người.
Cô không quen với việc được chăm sóc. Nhiều năm qua, từ ngày có con, cô quẩn quanh với bỉm sữa, chợ búa, cơm nước, đến nỗi quên mất mình cũng là một người phụ nữ cần được yêu thương.
Bữa sáng hôm đó chỉ có trứng rán, cá kho mua sẵn và canh rau luộc — nhưng với Linh, đó là bữa ăn đầu tiên trong nhiều tháng mà cô được ngồi vào mâm khi đồ ăn vẫn còn nóng.
Từ hôm đó, thói quen trong nhà dần thay đổi.
Tuấn bắt đầu dậy sớm hơn, phụ vợ nấu cơm sáng, bế con khi cô đang bận giặt đồ, và thỉnh thoảng còn đi chợ hộ vào cuối tuần. Mỗi lần lóng ngóng chọn cá hay nhờ cô bán hàng tư vấn rau sạch, anh lại nhớ đến cảm giác bất lực hôm đó — khi thấy vợ chỉ có bộ xương cá để lại sau bữa ăn.
Sự thay đổi của Tuấn không lớn lao, không màu mè, nhưng đủ để Linh cảm nhận rõ từng chút.
Tối hôm đó, khi hai vợ chồng nằm bên nhau, Linh quay sang thì thầm:
“Hôm nọ… em không khóc vì đói đâu. Em khóc vì thấy mình như người vô hình trong chính gia đình mình…”
Tuấn siết nhẹ tay vợ, giọng trầm hẳn:
“Anh biết. Và anh xin lỗi. Trước giờ anh cứ nghĩ kiếm tiền là đủ rồi. Nhưng bữa cơm hôm đó… khiến anh thấy mình tệ quá.”
Căn phòng nhỏ bỗng yên lặng, chỉ còn tiếng thở đều đều của con trẻ và gió đêm thổi nhẹ qua khe cửa.
Vài tuần sau, bà nội lặng lẽ ngồi nhìn Linh vừa ăn vừa cười với chồng, con. Bà cầm chén cơm, nói nhỏ đủ để Tuấn nghe:
“Trước giờ mẹ cứ nghĩ phụ nữ sinh ra là để lo cho chồng con. Giờ già rồi mới hiểu… họ cũng cần được san sẻ. Mẹ mừng vì con hiểu sớm hơn mẹ.”
Tuấn quay sang, gật nhẹ.
Gia đình không cần những điều quá lớn lao, chỉ cần những thay đổi nhỏ — đúng lúc, đúng chỗ. Như một bữa cơm đủ phần cho tất cả, như một cái nhìn thấu hiểu, như một câu hỏi giản dị: “Em ăn chưa?”
Tháng sau, vào một tối cuối tuần, khi cả nhà đang ăn cơm, đứa lớn bất chợt hỏi:
“Mẹ ơi, sao bữa nay mẹ không khóc nữa?”
Linh bật cười.
“Tại bố con nấu ăn ngon quá mà!”
Cả nhà phá lên cười. Tuấn gãi đầu, đỏ mặt. Nhưng ánh mắt anh lặng lẽ liếc sang vợ — ánh mắt không còn lúng túng, mà đầy yêu thương và hối hận đã được sửa sai.
Bữa cơm hôm đó chẳng có món gì sang trọng, nhưng ấm đến lạ. Vì lần này, mâm cơm tròn trịa — đủ phần cho tất cả, và dư lại một chút yêu thương để chia nhau.