Người vợ sinh con trai da đen, bị chồng b/ỏ r/ơi vì nghi ngoại tình… và 15 năm sau, điều không tưởng xảy ra

“Đêm con trai tôi chào đời, là đêm tôi bị chồng bỏ lại một mình giữa phòng hộ sinh. Chỉ vì con có làn da đen.”

Tôi đã từng oán trách ông trời vì sự bất công tàn nhẫn ấy. Nhưng tôi không ngờ, sau 15 năm, một sự thật kinh hoàng được phơi bày, và cả thế giới của tôi lại sụp đổ thêm một lần nữa…

Tôi tên là Hạ, giáo viên cấp hai, lấy chồng năm 26 tuổi – anh Tuấn, kỹ sư xây dựng. Chúng tôi yêu nhau từ thời đại học, tình yêu thuần khiết và đẹp như mơ. Anh hiền lành, chăm chỉ, sống có nguyên tắc. Ba mẹ anh ban đầu phản đối tôi vì tôi mồ côi cha mẹ từ nhỏ, sống trong trại trẻ mồ côi cho đến khi vào đại học. Nhưng vì tình yêu, anh đã thuyết phục được họ.

Khi tôi mang thai, mọi thứ tưởng như viên mãn. Chúng tôi chuẩn bị mọi thứ cho đứa con đầu lòng. Anh còn sơn cả căn phòng màu xanh, nói “con trai anh sẽ là cầu thủ bóng đá giỏi nhất Việt Nam”.

Rồi ngày đó đến. Tôi sinh khó. Phải mổ cấp cứu. Khi tỉnh dậy, tôi chỉ thấy mẹ chồng – khuôn mặt bà trắng bệch, còn Tuấn thì không có ở đó. Mẹ chồng không nói gì, chỉ để lại vài lời lạnh nhạt:

“Chuyện này là sao, Hạ? Con đã làm gì trong suốt 9 tháng qua?”

Tôi không hiểu.

Và rồi, tôi được y tá đưa con vào. Đứa bé bụ bẫm, khỏe mạnh. Nhưng… làn da con nâu sẫm rõ rệt, không thể nào do một người châu Á thuần chủng sinh ra. Tôi gần như chết lặng.

Tuấn trở về. Anh không nói lời nào, chỉ đặt đơn ly hôn lên bàn.

“Tôi không muốn làm xét nghiệm ADN. Tôi nhìn là đủ. Cô phản bội tôi.”

Không ai tin tôi. Không ai hỏi tôi bất kỳ điều gì. Tất cả những gì tôi có – danh dự, tình yêu, mái ấm – sụp đổ trong một đêm. Tôi gào khóc, nhưng mọi lời đều bị xem là ngụy biện.

Không có ai bên cạnh tôi, ngoài… đứa bé trai nhỏ xíu ấy – tôi đặt tên con là Nam.

15 năm sau, tôi vẫn sống cùng con ở Đà Nẵng. Tôi không tái hôn. Làm thêm nghề phiên dịch online ban đêm để nuôi con ăn học. Con rất thông minh, học giỏi, và đặc biệt: nó là bản sao của Tuấn, từ ánh mắt, nụ cười, đến đôi tai hơi nhọn.

Dù da con đen, nhưng gương mặt đó… là của anh. Tôi từng định đưa con đi xét nghiệm ADN, nhưng rồi nghĩ: “Vì điều gì nữa? Để chứng minh với ai?”

Cho đến một ngày, con trai tôi quay về sau giờ học với một bức thư kỳ lạ được bỏ vào ngăn bàn – không đề tên, chỉ ghi:

“Nếu muốn biết sự thật về cha con, hãy tìm đến Viện Di truyền học Hà Nội – phòng 302 – bác sĩ Hương.”

Nam chưa nói cho tôi. Nhưng con lặng lẽ đặt vé xe khách ra Hà Nội vào cuối tuần đó.

Tôi phát hiện con không ở nhà và tá hỏa. Một linh cảm kỳ lạ khiến tôi kiểm tra laptop con và phát hiện vé xe cùng email xác nhận lịch hẹn xét nghiệm ADN tại Viện Di truyền học. Tôi lao đi ngay lập tức.

Ra đến nơi, tôi đã thấy Nam đứng lặng người trước một người phụ nữ lớn tuổi – bác sĩ Hương.

Bà ấy nhìn tôi, rồi rơi nước mắt.

“Chị Hạ… tôi xin lỗi. Tôi là người đã tráo kết quả ADN năm đó.”

Tôi không hiểu.

Và rồi, cả một âm mưu tàn nhẫn bị vạch trần.

15 năm trước, mẹ chồng tôi đã bí mật mang mẫu máu của Tuấn và con tôi đi xét nghiệm. Nhưng bà không đưa mẫu của Tuấn, mà đưa mẫu máu của một người khác. Sau đó, chính bà thuê bác sĩ Hương, một người quen cũ, để chỉnh sửa kết quả, đổi tên mẫu. Bà làm điều đó chỉ để chia rẽ tôi và Tuấn – vì bà chưa từng tin một đứa con gái mồ côi như tôi xứng đáng.

Bà trả tiền để giấu kín mọi chuyện. Nhưng bà không ngờ rằng, 15 năm sau, bác sĩ Hương – mắc ung thư giai đoạn cuối – quyết định chuộc lại lỗi lầm.

“Tôi đã theo dõi chị và Nam… và tôi không thể mang bí mật này xuống mồ. Nam là con ruột của anh Tuấn. Cháu không mang gen da đen – đó là do một đột biến gen cực hiếm, có thể khiến da sẫm màu bất thường dù cả hai bố mẹ đều châu Á.”

Tôi gục xuống sàn, nước mắt tuôn ra, không thành tiếng. Nam cũng ngồi sụp xuống bên tôi, ôm mẹ.

Sau khi mọi sự thật được phơi bày, bác sĩ Hương gửi tôi bản sao kết quả ADN gốc – được chỉnh sửa lại đúng – và cả thư xin lỗi.

Tôi không định đưa đơn kiện.

Nhưng Nam – ở tuổi 15 – là người cầm toàn bộ hồ sơ và tìm đến Tuấn.

Lúc ấy, Tuấn đã tái hôn. Có một đứa con gái 6 tuổi.

Nam đứng trước mặt ông ấy, giọng bình tĩnh:

“Cháu là con ruột của chú. Cháu không đến để đòi lại bất cứ thứ gì. Nhưng mẹ cháu xứng đáng được xin lỗi.”

Tuấn ban đầu sốc, rồi bật khóc. Anh nói rằng suốt 15 năm qua, anh từng có lúc nghi ngờ, nhưng nỗi xấu hổ vì đã bỏ rơi mẹ con tôi khiến anh không dám đối diện.

Chúng tôi không quay lại với nhau. Tuấn và vợ hiện tại vẫn sống cùng nhau, nhưng Tuấn đến thăm con thường xuyên.

Còn tôi, tôi tha thứ.

Bởi vì, sự thật cuối cùng đã được trả về đúng chỗ của nó.

Và tôi không còn cần bất kỳ ai chứng minh giá trị của mình, hay của con trai tôi nữa.