Trả nhẫn 2 tỷ cho đại gia để lấy chồng ngh;èo, hôm cưới anh bảo: Để em n;ếm m;ùi ‘t;ân h;ôn kiểu công nhân mà tôi s/ững ng/ười

Tôi đã từng đeo chiếc nhẫn kim cương hai tỷ đồng trên tay, sống trong nhung lụa và được đại gia rót mật vào tai mỗi ngày. Nhưng tôi lại chọn tháo nhẫn, trả lại hết mọi thứ để cưới một chàng trai làm công nhân với lời cầu hôn giản dị: “Anh không có gì ngoài trái tim thật thà.” Ngày cưới, anh chỉ nhẹ nhàng bảo:
“Đêm nay để em nếm thử mùi ‘tân hôn kiểu công nhân’…”
Tôi bật cười, nhưng rồi chính tôi mới là người sững sờ khi cánh cửa tủ sắt trong căn nhà trọ ọp ẹp mở ra…

Tôi tên là Linh, 29 tuổi, nhân viên marketing cho một tập đoàn lớn. Cuộc sống của tôi từng là niềm mơ ước của bao cô gái. Tôi xinh đẹp, có học thức, thu nhập tốt, và đặc biệt – đang yêu một người đàn ông mà ai cũng ngưỡng mộ: anh Long – một đại gia bất động sản, hơn tôi 12 tuổi, đi xe sang, ăn mặc chỉn chu, và mỗi lần tặng quà đều khiến tôi choáng ngợp.

Hôm anh cầu hôn, trong một bữa tiệc lộng lẫy ở resort 5 sao, anh quỳ gối trước mặt tôi, chìa ra chiếc nhẫn kim cương trị giá hai tỷ đồng. Đám đông vỗ tay rầm rộ. Tôi gật đầu, mọi người chúc mừng. Nhưng tim tôi khi ấy lại trống rỗng. Tôi nhận ra mình đang sống trong một cuộc đời được sắp đặt – và tôi là một nhân vật đóng vai chính cho những bức ảnh hoàn hảo trên mạng.

Giữa lúc ấy, Hoàng xuất hiện.

Hoàng là bạn cùng đại học với tôi, học công nghệ kỹ thuật, ra trường rồi đi làm công nhân kỹ thuật cho một khu chế xuất ở Bình Dương. Gặp lại sau 5 năm, anh vẫn như xưa – chân thành, ít nói, nụ cười hiền và đôi tay chai sạn. Anh không có xe sang, không đồng hồ đắt tiền, chỉ có một chiếc ba lô cũ và ánh mắt nhìn tôi đầy thương nhớ.

Anh bảo:
– “Anh nghe nói em sắp cưới rồi. Chúc mừng em. Nhưng nếu em chưa chắc chắn… thì anh vẫn đứng ở đây.”

Tôi cười, nhưng tim run rẩy. Không ai nói lời ấy với tôi suốt 5 năm qua. Không ai cho tôi cái cảm giác được lựa chọn chính mình, ngoài anh.

Tôi mất cả tuần để suy nghĩ. Rồi một chiều thứ sáu, tôi lặng lẽ đến nhà anh Long, tháo chiếc nhẫn đặt vào hộp, để lại bức thư ngắn: “Em xin lỗi. Em không thể tiếp tục sống cuộc đời mà mình không thuộc về.”

Tôi mất tất cả sau quyết định đó: bạn bè trách móc, mẹ khóc suốt mấy ngày vì “mất mối”, người ta gọi tôi là kẻ ngốc bỏ đại gia theo trai nghèo. Nhưng chỉ có tôi hiểu, trong lòng tôi đã thanh thản.

Ba tháng sau, tôi và Hoàng làm đám cưới. Một lễ cưới nhỏ, gọn, chỉ có 5 bàn tiệc và bạn bè thân thiết. Tôi không váy cưới xa hoa, không nhẫn bạc tỷ. Nhưng khi Hoàng nắm tay tôi thật chặt, ánh mắt anh lấp lánh nói:
– “Anh hứa sẽ không để em phải hối hận vì đã chọn anh.”

Tôi mỉm cười. Đó là ngày đầu tiên trong một cuộc sống mới – cuộc sống giản dị nhưng là của riêng tôi.

Tôi đâu ngờ, đêm tân hôn đó – cái đêm tưởng chỉ có tình yêu nghèo mà lãng mạn – lại là lúc cuộc đời tôi rẽ sang một hướng khác hoàn toàn.

Đêm hôm đó, sau khi khách khứa về hết, tôi và Hoàng trở về căn nhà trọ nhỏ anh đang thuê ở Thủ Đức. Căn phòng 25m2, nền gạch cũ, tường ố vàng vì hơi ẩm. Đồ đạc chẳng có gì nhiều ngoài một chiếc quạt bàn, một chiếc tủ sắt xám bạc màu, và chiếc giường gỗ cọc cạch.

Tôi ngồi xuống giường, váy cưới vẫn còn nguyên. Hoàng bối rối đưa tôi ly nước, rồi ngập ngừng nói:

– “Em… hôm nay mệt không? Chắc không quen… tân hôn kiểu công nhân ha?”

Tôi bật cười. “Kiểu công nhân là sao?”

Anh gãi đầu, cười xấu hổ.
– “Là… không khách sạn, không hoa hồng, không rượu vang. Chỉ có cái quạt máy cọc cạch và tiếng xe tải ngoài đường.”

Tôi kéo anh lại gần, ôm lấy anh và nói nhỏ:
– “Em chọn anh là vì những thứ đó. Em không cần khách sạn, em cần người chồng biết yêu thương thật lòng.”

Hoàng ôm tôi thật chặt. Cái ôm không lãng mạn kiểu điện ảnh, mà ấm áp và chắc chắn như một mái nhà.

Khi tôi thay đồ, bước ra, thấy Hoàng đang lúi húi mở cái tủ sắt ở góc phòng. Cánh cửa kêu “két” một tiếng chói tai, rồi từ bên trong, anh kéo ra một cái thùng thiếc lớn, nặng trịch.

– “Cái này là gì vậy anh?”

– “Quà cưới cho vợ.”

Tôi tròn mắt. Anh mở nắp thùng ra – bên trong là những cục vàng miếng SJC, xếp kín từng lớp. Phía dưới là những cuốn sổ tiết kiệm, mỗi cuốn trị giá từ vài trăm đến cả tỷ đồng. Tôi gần như nghẹt thở.

– “Trời ơi… sao anh có nhiều vàng vậy?”

Anh chỉ cười.
– “Anh làm công nhân thật, nhưng không nghèo như em nghĩ đâu.”

Tôi không hiểu. Anh ngồi xuống bên tôi, bắt đầu kể:

– “Anh làm ở khu chế xuất, nhưng là tổ trưởng kỹ thuật, lương cao hơn bình thường. Ngoài giờ, anh nhận thêm việc sửa máy, làm thiết kế kỹ thuật thuê cho mấy công ty nhỏ. Mỗi tháng tiết kiệm gần 30 triệu. Anh bắt đầu tích vàng từ 7 năm trước, mỗi tháng mua từng chỉ. Vừa tiết kiệm, vừa đầu tư… Mấy năm qua, anh không ăn chơi, không tiêu hoang. Tất cả chỉ để chuẩn bị một cuộc sống tốt cho tương lai – khi nào tìm được người xứng đáng…”

Anh nhìn tôi, mắt long lanh:
– “Và người đó chính là em.”

Tôi ngồi lặng người, cảm xúc như muốn vỡ òa. Tôi từng tưởng mình bỏ cả tương lai sáng lạn để theo tình yêu không chắc chắn. Nhưng thì ra, chính tôi mới là người được chọn – không phải bằng lời hoa mỹ, mà bằng 7 năm tích góp âm thầm của một người đàn ông chân thật.

Những ngày sau đó, cuộc sống của chúng tôi thay đổi dần dần. Từ căn trọ nhỏ, chúng tôi mua một căn hộ chung cư trung tầng. Anh vẫn làm công việc cũ, nhưng bắt đầu đầu tư thêm vào đất vùng ven. Tôi tiếp tục công việc marketing, nhưng cảm thấy nhẹ nhàng và vui vẻ hơn bao giờ hết – vì mỗi ngày đi làm, tôi biết có người đợi tôi về không phải vì tiền, mà vì yêu thương thật lòng.

Một lần, mẹ tôi đến chơi, thấy con rể lúi húi nấu cơm, còn tôi ngồi xem TV, bà lặng lẽ gật đầu:
– “Ngày xưa má giận con bỏ đại gia… nhưng giờ, má yên tâm rồi.”

Tôi chỉ mỉm cười, nắm tay chồng. Đúng vậy. Tôi không cưới đại gia ngoài xã hội, tôi cưới đại gia của riêng tôi – người biết cách làm giàu mà không khoe mẽ, biết yêu mà không cần phải hứa nhiều.

Và đêm tân hôn đó, tôi đã nếm mùi “kiểu công nhân” – không phải là thiếu thốn, mà là giản dị nhưng sâu sắc, chân thật và bất ngờ đến mức tôi không thể nào quên cả đời.