Từng c-/ấm con gái yêu anh giao hàng vì “th;ấp k;ém”, người cha ch/ết l;ặng trong buổi ký hợp đồng quan trọng…

Con gái tôi sẽ không bao giờ yêu một thằng giao hàng! Nó th-ấp k-ém, không có tương lai, không xứng đáng.”

Lời ông Dũng, một doanh nhân thành đạt, từng buông ra trong bữa cơm gia đình ba năm trước như chiếc gông sắt trói chặt trái tim con gái ông – và nghiền nát tình yêu trong sáng của hai người trẻ.

Ba năm sau, trong một buổi ký hợp đồng trị giá hàng chục tỷ đồng, ông chết lặng khi thấy cái tên trên bản hợp đồng… và khuôn mặt quen thuộc mà ông từng coi thường không tiếc lời.

Nguyễn Minh – chàng trai 22 tuổi, gầy gò, nước da sạm nắng vì làm giao hàng ban ngày, học lập trình online ban đêm. Cậu sinh ra trong một gia đình lao động nghèo ở ngoại ô, bố mất sớm, mẹ buôn bán rau ngoài chợ, dành dụm từng đồng cho con học.

Minh gặp Hạ Linh – con gái ông Dũng – lần đầu khi giao đơn hàng sách lập trình. Linh học đại học Kinh tế, xinh đẹp, lanh lợi, con gái rượu của ông chủ tập đoàn công nghệ DQTech. Cô tò mò hỏi Minh sao lại chọn nghề shipper, và từ những lần trò chuyện ngắn ngủi, họ dần thân thiết.

Minh không đẹp trai, không giàu, nhưng có ước mơ và lòng tự trọng. Linh bị thu hút bởi cách Minh nói về công nghệ, khởi nghiệp, và cả những triết lý sống giản dị mà sâu sắc. Họ yêu nhau lặng lẽ, tránh khỏi ánh mắt soi mói và phán xét.

Nhưng mọi chuyện đổ vỡ khi ông Dũng biết được. Một buổi tối, ông gọi Linh xuống phòng khách, yêu cầu giải thích:

– “Con yêu ai cũng được, nhưng đừng mang về nhà một thằng giao hàng!” – ông gằn từng chữ.

Linh cố gắng bảo vệ Minh, nhưng ông Dũng thẳng thừng:
– “Nó không học hành ra hồn, không gia thế, không tương lai. Con định gắn đời mình với một thằng thấp kém thế à?”

Minh đến nhà xin phép gặp ông, hy vọng thay đổi định kiến. Nhưng ông Dũng thậm chí không để Minh bước qua cổng. Ông ra lệnh cho bảo vệ đuổi Minh đi, kèm theo câu nói:

– “Cậu nên biết thân biết phận. Tôi không muốn nhìn thấy cậu trước cổng nhà tôi lần nào nữa.”

Sau hôm đó, Linh bị cấm túc, điện thoại bị thu, các tài khoản mạng xã hội bị kiểm soát. Minh lặng lẽ biến mất khỏi cuộc sống của Linh.

Nhưng cậu không biến mất khỏi cuộc sống chính mình. Minh thề sẽ chứng minh ông Dũng sai.

Ba năm sau.

Tập đoàn DQTech gặp khủng hoảng. Hệ thống phần mềm quản lý mới bị lỗi nghiêm trọng, dự án AI triển khai thất bại, thị trường cạnh tranh gay gắt. Ông Dũng chấp nhận lời đề nghị hợp tác với một startup đang nổi lên như hiện tượng – VioSync – chuyên về công nghệ AI tối ưu dữ liệu doanh nghiệp.

Ngày ký hợp đồng, ông Dũng bước vào phòng họp sang trọng, cùng ban lãnh đạo công ty. Phía đối tác ngồi chờ sẵn. Khi cánh cửa mở, ông Dũng thoáng khựng lại.

Người đứng dậy bắt tay ông, mặc vest đen lịch lãm, ánh mắt điềm đạm, là… Nguyễn Minh.

– “Chào ông Dũng. Tôi là Minh – Giám đốc điều hành VioSync.”

Cả phòng họp sững sờ. Ông Dũng chết lặng.

Minh ngồi xuống, đặt trước mặt ông bản hợp đồng trị giá 50 tỷ đồng. VioSync sẽ tái cấu trúc toàn bộ hệ thống dữ liệu của DQTech. Trong bản hợp đồng, ông Dũng đọc được những thuật ngữ kỹ thuật ông từng cho là “viển vông” khi Minh nói đến 3 năm trước.

– “Ông vẫn khỏe chứ?” – Minh hỏi, giọng điềm tĩnh.

– “Cậu… làm sao mà…?”

Minh chỉ mỉm cười. Không một lời kể công, không trách móc. Chỉ có ánh mắt nhìn thẳng vào người cha từng xem cậu là cỏ rác.

Trong lúc chờ ký, Linh bước vào. Cô giờ là trưởng phòng phát triển thị trường của VioSync – một sự trùng hợp đau lòng hay số phận xoay vòng?

Ánh mắt Linh và cha chạm nhau, rồi chuyển sang Minh. Trong ánh mắt ấy không còn sự nổi loạn tuổi trẻ, chỉ còn sự tiếc nuối. Linh gật đầu chào cha, ánh mắt bình thản, nhưng rưng rưng.

Ký xong hợp đồng, Minh đứng lên cúi chào, rồi rời khỏi phòng họp. Không một lời nhắc lại chuyện cũ.

Chỉ có ông Dũng ngồi đó, tay vẫn nắm cây bút vừa ký, mà thấy lòng nặng trĩu.

Ông nhận ra, có những điều mà tiền bạc và danh tiếng không thể mua được – sự kính trọng, và cơ hội chuộc lỗi.