Chồng bắt vợ bỏ th;ai để dễ bề đến với người khác, vợ quyết định bỏ tr;ốn vào miền nam sinh con. 7 năm sau cô dắt 2 con trai trở về, bắt đầu kế hoạch khiến chồng cũ đ;iêu đ;ứng

Trong đêm mưa tầm tã, cô ôm chặt bụng bầu đang giãy giụa từng cơn đau thắt, từng bước chạy ra khỏi căn nhà từng gọi là tổ ấm. Phía sau lưng, giọng nói lạnh lùng của chồng vẫn vang vọng trong đầu:
“Bỏ đi. Cái thai đó là gánh nặng. Tôi cần tự do.”
Bảy năm sau, cô quay trở về, không chỉ với một đứa con trai – mà là hai, và một kế hoạch được chuẩn bị kỹ lưỡng để người đàn ông phản bội ấy phải trả giá

Hà Nội, mùa thu năm 2018, cái lạnh len lỏi qua từng khe cửa gỗ cũ kỹ. Trong một căn biệt thự sang trọng ở phố Tây Hồ, Ngọc Anh ngồi lặng lẽ trên ghế sofa, tay đặt lên bụng – nơi hai sinh linh bé bỏng đang lớn dần từng ngày. Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải sống trong sợ hãi khi mang thai, đặc biệt là sợ… chính chồng mình.

Trí – người chồng mà cô từng yêu đến mù quáng, đã không còn là người đàn ông của ngày đầu. Thành đạt, quyền lực, nhưng cũng dối trá và lạnh lùng. Gần đây, anh hay về muộn, thậm chí có đêm không về. Và rồi, trong một bữa cơm tối vắng lặng, Trí ném xuống bàn ly nước lọc, giọng dứt khoát:

“Phá thai đi. Anh không muốn đứa trẻ này. Anh sắp có một cơ hội lớn, anh cần tự do.”

Ngọc Anh chết lặng. Cô không đáp. Cô biết rõ cơ hội mà Trí nhắc tới – là cô con gái của ông Phú, một đại gia bất động sản có quyền thế đang muốn tìm rể. Trí không che giấu tham vọng nữa.

— “Anh điên rồi, Trí. Đó là con anh!” – Ngọc Anh gào lên, nước mắt ứa ra.

— “Là con thì sao? Nó cản đường anh. Em giữ nó thì tự gánh lấy hậu quả.”

Đêm đó, Ngọc Anh biết mình không còn lựa chọn. Cô lặng lẽ thu xếp đồ, giấu nhẹm giấy siêu âm song thai, nhét vào vali vài bộ quần áo, và trốn khỏi ngôi nhà từng là nơi khởi đầu của tình yêu.

Cô đi về phía Nam – không hề quen ai, không biết sẽ làm gì, chỉ mang theo quyết tâm sống để bảo vệ hai sinh linh bé nhỏ.

 Sài Gòn chào đón cô bằng cái nắng gay gắt và sự xô bồ. Nhưng giữa chốn đông đúc ấy, cô tìm được một nhà trọ nhỏ ở Gò Vấp. Chủ trọ – một người phụ nữ từng trải – thương hoàn cảnh của Ngọc Anh nên cho ở nợ vài tháng đầu. Ngọc Anh làm đủ nghề: bán hàng online, nhập đồ second-hand, thậm chí từng dọn vệ sinh nhà hàng. Cô bầu to nhưng không dám nghỉ làm.

Ngày sinh, cô ngất lịm trong phòng trọ vì đau bụng, được chủ trọ đưa đi bệnh viện. Hai đứa trẻ – song thai hai trai – ra đời khỏe mạnh. Cô đặt tên là MinhKhang, với mong muốn con sẽ sống thông minh và khỏe mạnh, khác với cuộc đời mẹ.

Những năm sau đó là chuỗi ngày dài vừa nuôi con vừa học thêm kỹ năng. Ngọc Anh ghi danh vào một lớp học nghề thẩm mỹ, làm quen với thị trường spa. Nhờ sự kiên cường và đầu óc nhanh nhạy, cô mở được một spa nhỏ tại quận 3 sau 5 năm, dần ổn định.

Hai đứa bé lớn lên ngoan ngoãn, thông minh, thường hay hỏi: “Ba con là ai?” – Cô chỉ mỉm cười, lảng tránh:
— “Ba đang ở rất xa. Mẹ và ba đã từng rất yêu nhau. Nhưng giờ, chỉ có mẹ ở đây thôi.”

Đến khi Minh và Khang tròn 7 tuổi, một ngày mưa như năm xưa, cô nhìn mình trong gương. Người phụ nữ từng gầy gò, đau khổ ngày nào nay đã trở thành một người mẹ mạnh mẽ, ánh mắt sắc sảo, khí chất đĩnh đạc. Cô cầm điện thoại, tra vé máy bay về Hà Nội, lẩm bẩm:

— “Đã đến lúc…

Sân bay Nội Bài buổi sáng tháng 10, tiết trời se lạnh. Ngọc Anh bước xuống cùng hai đứa con trai sinh đôi. Minh và Khang giờ đã cao ráo, lanh lợi. Mắt chúng ánh lên sự tò mò, háo hức. Ngọc Anh không nói rõ lý do về Hà Nội, chỉ bảo: “Về quê mẹ chơi ít ngày.” Nhưng thực ra, cô đã lên kế hoạch này từ hơn một năm trước.

Sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng tình hình của Trí qua mạng và mối quan hệ cũ, cô biết rõ: anh ta đã kết hôn với con gái ông Phú thật – tên là Vy. Họ có một con trai khoảng 6 tuổi, học tại một trường quốc tế song ngữ danh tiếng ở Hà Nội. Nhìn từ ngoài, Trí có vẻ đang sống cuộc sống mà anh từng khao khát – danh vọng, tiền bạc, địa vị. Nhưng qua một vài người quen cũ, cô biết: hôn nhân ấy không hạnh phúc.

Vy là một người đàn bà sắc sảo nhưng kiêu ngạo, kiểm soát chồng chặt chẽ. Trí làm giám đốc chi nhánh phía Bắc trong tập đoàn nhà vợ, nhưng mọi quyết sách lớn đều bị “phu nhân” can thiệp. Nhiều dự án Trí muốn triển khai đều bị bố vợ gạt đi. Những mối quan hệ ngoài luồng cũng không dám công khai. Gã đàn ông từng nhẫn tâm với cô, giờ đang sống trong cái lồng vàng, đầy bức bối.

Ngọc Anh đưa hai con nhập học tại đúng trường của con trai Trí – nhưng lớp khác. Cô chọn một căn hộ cao cấp gần trường, bắt đầu mở một chi nhánh spa nhỏ tại Hà Nội, dưới tên thương hiệu mới: “An Nhiên Skincare”.

Cô không chủ động tìm Trí. Cô để mọi chuyện diễn ra tự nhiên – như cách kẻ phản bội thường tự sa lưới.

Hai tuần sau, trong một buổi họp đối tác ngành làm đẹp tổ chức tại khách sạn Metropole, Trí đến với tư cách nhà tài trợ. Khi bước vào khán phòng, anh sững người. Người phụ nữ trên sân khấu đang thuyết trình về xu hướng chăm sóc da công nghệ cao năm 2025 – chính là Ngọc Anh.

Không còn là cô vợ hiền lành năm xưa. Trước mặt anh là một người phụ nữ toát lên sự tự tin, chuyên nghiệp, và quyến rũ đến ngỡ ngàng. Cô không nhìn anh dù chỉ một lần. Trí không thể tập trung vào phần còn lại của sự kiện. Trong đầu anh là hàng loạt câu hỏi: “Tại sao cô ấy ở đây? Cô ấy đã làm gì suốt 7 năm qua? Con… đâu rồi?”

Ngay hôm sau, Trí chủ động hẹn gặp. Cô đồng ý – tại một quán cà phê sang trọng ở phố Tràng Tiền. Anh đến sớm, hồi hộp như một gã thanh niên lần đầu tỏ tình. Khi cô bước vào, anh đứng dậy, lúng túng:

— “Anh… không ngờ gặp lại em trong hoàn cảnh này.”

— “Còn em thì ngờ. Em đã lên lịch kỹ lưỡng rồi.” – Cô ngồi xuống, bình thản.

— “Em… 7 năm qua em sống thế nào? Đứa trẻ…”

— “Hai đứa. Song thai. Đều là con trai.” – Ngọc Anh nhìn thẳng vào mắt anh. “Em nuôi lớn, khỏe mạnh, học giỏi. Tốt hơn nhiều so với thứ ‘tự do’ mà anh muốn.”

Trí chết sững. Anh không nói nên lời.

— “Giờ em về đây để làm gì?” – Trí cẩn trọng hỏi.

— “Để dạy con em biết mặt cha chúng. Và để đảm bảo… anh sẽ không còn cơ hội chà đạp người khác như đã làm với em.” – Giọng cô lạnh tanh.

Từ đó, một loạt những sự kiện bất thường bắt đầu xảy ra trong giới kinh doanh làm đẹp Hà Nội.

Một đối tác lớn của công ty Trí bất ngờ chuyển hướng đầu tư sang thương hiệu của Ngọc Anh. Dữ liệu nghiên cứu thị trường của Trí bị rò rỉ, khiến công ty mất lợi thế cạnh tranh. Một scandal liên quan đến giấy phép hoạt động bị phanh phui, làm truyền thông dậy sóng. Người tung bằng chứng – một “cư dân mạng giấu tên” – chính là Ngọc Anh, nhưng cô khéo léo giấu mọi dấu vết.

Trong khi đó, Ngọc Anh vẫn luôn xuất hiện công khai tại các sự kiện, với hình ảnh mẹ đơn thân thành đạt, được báo chí ca ngợi. Nhiều người bắt đầu đồn đoán về mối quan hệ giữa cô và Trí. Vy – vợ Trí – bắt đầu nghi ngờ, tra hỏi. Cô ta phát hiện ra hai đứa trẻ nhà Ngọc Anh học cùng trường với con mình, lại trạc tuổi con Trí – và đặc biệt, rất giống Trí.

Cuộc hôn nhân từng là “bàn đạp quyền lực” của Trí bắt đầu lung lay. Vy công khai làm nhục Trí trước mặt đối tác, đe dọa ly hôn. Tập đoàn nhà vợ ép Trí rút khỏi vị trí giám đốc. Trí từ chỗ là người có tất cả, giờ mất chức, mất uy tín, mất cả niềm tin của gia đình.

Trong lần cuối cùng gặp lại Ngọc Anh, Trí trầm giọng:

— “Em… trả thù anh?”

— “Không.” – Cô lắc đầu. “Trả thù là để cảm thấy hả hê. Em không cần điều đó. Em chỉ muốn anh nếm mùi mất mát – giống như em đã từng đứng một mình giữa đêm mưa, mang thai, không nơi bấu víu.”

Trí cúi đầu, không nói được lời nào.

Cô đứng dậy, để lại một tờ giấy – bản sao giấy khai sinh của Minh và Khang. Mục “tên cha”: Để trống.

— “Con em không cần một người cha. Chúng cần một tấm gương.” – Cô quay lưng đi, không ngoảnh lại.

Một buổi sáng Hà Nội yên bình, tại công viên gần nhà, Minh và Khang đạp xe, tiếng cười vang vọng. Ngọc Anh ngồi trên ghế đá, ánh mắt rạng rỡ. Cô đã đi qua bóng tối, và tìm được ánh sáng cho mình – không phải nhờ một người đàn ông, mà bằng chính sức mạnh của lòng tin và tình mẫu tử.

Kết thúc.