Mừng đám cưới em chồng 300 ngàn, tôi bị trả lại phong bì ngay trước mặt họ hàng , tôi nói 1 câu cả họ nhà chồng c;úi đ;ầu xin lỗi

Chỉ vì một chiếc phong bì mừng đám cưới trị giá 300 ngàn đồng, tôi bị mẹ chồng trả lại ngay giữa tiệc cưới trước mặt hàng trăm họ hàng, bạn bè. Nhưng chỉ với một câu nói, cả họ nhà chồng – từ bà nội đến bác cô chú – đều cúi đầu xin lỗi tôi.

Không phải vì tôi cao giọng. Mà vì tôi dám đứng thẳng.

Tôi là Hạnh, năm nay 33 tuổi, là giáo viên tiểu học ở một thị xã nhỏ thuộc tỉnh Bắc Ninh. Tôi lấy Tuấn – chồng tôi – đã được 7 năm, và sống cùng bố mẹ chồng trong một ngôi nhà ba gian cũ kỹ ở làng. Gia đình anh có ba chị em: Tuấn là con cả, dưới là em gái Linh và em trai út tên Nam. Linh – em chồng tôi – chuẩn bị cưới chồng sau mấy năm đi làm công ty điện tử ở KCN Yên Phong.

Từ khi Linh có người yêu, tôi đã thay mẹ chồng đưa đón cô ấy đi gặp nhà trai, rồi lo giấy tờ, chạy chọt mấy khoản thách cưới. Tôi không tính công, vì nghĩ đơn giản: là chị dâu, thì phải đỡ đần cho gia đình.

Gia đình chồng tôi không giàu. Bố mẹ chồng đều làm ruộng, thêm thu nhập từ chăn nuôi gà lợn, nhưng lại rất quan trọng hình thức và thể diện. Trong họ, ai cũng giữ nếp “trưởng dâu là bộ mặt nhà chồng”. Có lần trong đám giỗ, chỉ vì tôi quên rót nước mời bác họ bên nội, mẹ chồng lườm nguýt suốt cả ngày, về nhà còn chì chiết cả tuần.

Gần đến ngày cưới của Linh, tôi thấy mẹ chồng bắt đầu dò hỏi chuyện phong bì.

– “Nhà mình mừng bao nhiêu hả chị?”
– “Chắc con mừng 300 ngàn thôi mẹ ạ.”

Bà sững người.
– “Chị là chị dâu, mà nói mừng 300 ngàn nghe được à? Bằng cái đứa hàng xóm mới đi làm phụ hồ?”

Tôi khẽ cười. Mỗi tháng tôi đi dạy lương 6 triệu, tiền học cho con, tiền ăn uống, rồi thi thoảng biếu bố mẹ chồng, có bao nhiêu dư đâu. Tôi đã đặt mua cho Linh một bộ nồi inox 5 đáy hàng Nhật gần 2 triệu đồng từ tiền tiết kiệm cả tháng. Nhưng chuyện ấy, không ai hỏi đến.

Với họ, tình cảm chỉ đong bằng con số ghi trên phong bì.

Càng gần ngày cưới, áp lực càng lớn. Mẹ chồng còn nói với chồng tôi:
– “Vợ mày mà keo kiệt trong ngày vui nhà này thì sau này khó sống đấy!”

Tôi nghe được. Không nói gì.

Ngày cưới đến, tôi mặc một chiếc áo dài màu tím nhạt – màu Linh thích. Tôi dậy từ 4 giờ sáng để dọn dẹp, kê bàn ghế, phụ chị em trong xóm gói bánh chưng, chuẩn bị mâm cỗ. Đến 11 giờ, tôi mang phong bì 300 ngàn đồng – ghi rõ “Chúc mừng Linh – Chị Hạnh” – và đặt lên bàn tiếp khách.

Tôi cứ nghĩ, thế là xong. Ai ngờ, sự việc bẽ bàng lại bắt đầu từ chính lúc đó.

Tiệc cưới tổ chức tại nhà hàng lớn nhất thị xã, 5 tầng, đèn chùm pha lê sáng rực, âm thanh ồn ã, rượu bia khắp bàn. Họ hàng nội ngoại, bạn bè công ty Linh đến rất đông, khoảng hơn 300 khách.

Tôi vừa bưng mâm bánh cưới lên thì mẹ chồng bước đến, gương mặt đanh lại. Trên tay bà là chiếc phong bì tôi đã mừng.

– “Hạnh, cầm cái này về đi.”

Tôi ngỡ ngàng:
– “Sao thế mẹ?”
– “Chị làm trò hề gì thế? 300 ngàn mà mang lên bàn tiếp khách. Người ta nhìn vào, không thấy nhục à?”

Bà nói đủ lớn để bàn bên cạnh nghe thấy. Một số bác họ, thím, em chồng ngồi gần đó đều quay sang, xì xào. Cô em họ lườm tôi một cái:
– “Thế mà cứ tưởng chị Hạnh khéo, ai ngờ…”

Tôi lặng người. Những giọt nước trong mắt tôi không phải vì tiền. Là vì tấm lòng bị xem rẻ rúng như một tờ giấy.

Tôi im lặng, không cãi. Nhưng tôi không chịu nhục.

Tôi bước lên sân khấu, nơi MC vừa trao hoa cho cô dâu chú rể xong. Tôi cầm micro, giọng hơi run nhưng vẫn rõ ràng:

“Tôi là chị dâu của cô dâu hôm nay. Từ khi cô ấy chuẩn bị cưới, tôi đã giúp không thiếu một ngày, một việc. Tôi không đòi hỏi gì. Món quà cưới tôi chuẩn bị trị giá gần 2 triệu – là bộ nồi Nhật cô ấy thích. Nhưng hôm nay, tôi bị mẹ chồng trả lại phong bì 300 ngàn ngay giữa đám cưới. Vì sao? Vì họ nói ít tiền là nhục.”

Cả hội trường im phăng phắc. Tôi tiếp:

“Tôi đi làm lương giáo viên, nuôi con, nuôi chồng. Tôi không giàu nhưng tôi có lòng. Nếu hôm nay, một người phụ nữ chỉ được đánh giá qua số tiền ghi trên tờ phong bì, thì xin lỗi, tôi thà giữ lòng tự trọng còn hơn giữ sĩ diện cho người khác.”

Tôi đặt micro xuống. Bước xuống trong ánh mắt chết lặng của hàng trăm người.

Bà nội chồng – người cả họ nể trọng – chống gậy đứng dậy, lặng lẽ bước đến chỗ tôi, cầm tay tôi run run:
– “Con đừng giận… bà già rồi mà còn để chuyện này xảy ra… lỗi của nhà bà.”

Tiếp theo đó, bác cả – người hay xét nét nhất – lên tiếng:
– “Hạnh ạ, bác xin lỗi. Cái phong bì không nói hết được tình nghĩa. Cháu làm cả nhà tỉnh ra.”

Ngay sau đó, mẹ chồng cũng cúi đầu, lần đầu tiên trong đời bà xin lỗi tôi công khai:
– “Mẹ… mẹ sai rồi. Mẹ chỉ sợ người ngoài nói, mà quên mất con là người đã lo cho nhà này từ đầu đến cuối.”

Linh – em chồng – mắt đỏ hoe, dắt tay tôi vào trong phòng trang điểm:
– “Em không biết chuyện. Em xin lỗi chị… Em thương chị còn hơn cả mẹ em ấy.”

Đám cưới kết thúc trong không khí trầm lắng nhưng chân thành hơn. Không ai nhắc lại chuyện phong bì. Nhưng từ hôm đó, thái độ mọi người dành cho tôi thay đổi hẳn. Mẹ chồng nhẹ nhàng hơn, biết chia sẻ chuyện nhà. Chồng tôi bắt đầu đứng ra bảo vệ vợ mỗi khi có chuyện.

Tôi hiểu, nếu hôm đó tôi chọn im lặng, cúi đầu nhận lại chiếc phong bì, thì có lẽ tôi đã bị xem thường suốt đời. Nhưng nhờ dám lên tiếng, tôi giữ lại được điều quý nhất: lòng tự trọng và vị trí của mình trong gia đình.

Ở đời, có những lúc phụ nữ không cần hét to, chỉ cần đứng thẳng. Và có những lần, tấm lòng đáng giá hơn ngàn lần tờ tiền.