Biết tin tôi sắp tái hôn, mẹ chồng cũ đưa cho tôi 2 tỷ kèm theo 1 đề nghị mà tôi nghĩ cả đời này cũng không quên

“Biết tin tôi sắp tái hôn, mẹ chồng cũ đột ngột gọi tôi về nhà, đưa cho tôi 2 tỷ đồng cùng một đề nghị khiến tôi chết lặng. Lúc bước ra khỏi căn nhà ấy, tôi biết cuộc đời mình sẽ không bao giờ còn như trước nữa.”

Tôi tên là Hằng, 33 tuổi, quê ở Phú Thọ nhưng hiện đang sống và làm việc ở Hà Nội. Sau gần 5 năm ly hôn, tôi cuối cùng cũng tìm được người khiến trái tim mình bình yên trở lại. Anh – người đàn ông từng đổ vỡ hôn nhân, điềm tĩnh, chín chắn và đầy thấu hiểu. Chúng tôi dự định sẽ tổ chức đám cưới đơn giản vào cuối năm nay.

Cuộc sống của tôi những năm qua không dễ dàng gì. Sau khi ly hôn, tôi giành quyền nuôi con gái – bé Ngân, nay đã lên 8 tuổi. Chồng cũ của tôi – Huy, là người thành đạt, nhưng lạnh lùng, gia trưởng. Cuộc hôn nhân của chúng tôi chỉ kéo dài 4 năm, sau đó kết thúc bằng lá đơn ly dị đầy căng thẳng và nhiều lần ra tòa tranh giành tài sản, quyền nuôi con. Trong suốt thời gian đó, người tôi nể phục nhất lại là mẹ chồng cũ – bà Thu.

Bà Thu là người phụ nữ nghiêm khắc, nguyên tắc, nhưng cũng rất thương cháu nội. Khi tôi và Huy ly hôn, bà vẫn giữ liên lạc với tôi chỉ để được gặp cháu Ngân mỗi tuần. Dù đã là mẹ chồng cũ, bà chưa bao giờ nặng lời hay oán trách tôi. Nhưng cũng chính vì thế, tôi càng giữ khoảng cách. Với tôi, quá khứ là thứ nên cất kỹ.

Vậy mà cách đây ba tuần, bà Thu bất ngờ gọi điện cho tôi:
– Hằng, cuối tuần con rảnh thì về nhà mẹ một lát. Có chuyện mẹ muốn nói riêng với con.
– Dạ… Vâng ạ.

Tôi hơi lo lắng. Dù đã ly hôn, nhưng ngôi nhà ấy – nơi tôi từng sống những năm đầu làm dâu – vẫn khiến tim tôi se lại mỗi lần nhắc đến. Tôi không biết bà muốn gì. Nhưng linh cảm mách bảo tôi rằng, lần gặp này không hề đơn giản.

Sáng thứ Bảy, tôi bắt taxi đưa bé Ngân về thăm bà nội như thường lệ. Sau khi con bé chạy vào nhà, bà Thu ra đón tôi ở cổng. Bà già hơn xưa, tóc bạc nhiều, nhưng ánh mắt vẫn sắc sảo.
– Hằng, vào đây. Mẹ muốn nói riêng.

Bà dẫn tôi vào căn phòng làm việc của ông nhà bà – người đã mất gần chục năm trước. Căn phòng gọn gàng, vẫn còn mùi mộc của gỗ và trà sen. Bà rót cho tôi chén nước, rồi bất ngờ đẩy về phía tôi một chiếc phong bì to, được buộc dây cẩn thận.
– Trong này là 2 tỷ đồng. Mẹ muốn con cầm số tiền này.

Tôi choáng váng.
– Mẹ… Sao mẹ lại…?
– Đừng từ chối. Đây không phải là quà, cũng không phải chuộc lỗi. Đây là một đề nghị.

Tôi im lặng. Nhịp tim đập nhanh.
– Con sắp tái hôn, mẹ biết. Mẹ không có quyền ngăn cản, nhưng mẹ có thể đề nghị. Hãy nghe hết đã.

Bà nhìn tôi, đôi mắt không còn sắc sảo như xưa mà ẩn chứa sự van nài.
– Mẹ muốn con tiếp tục nuôi bé Ngân, nhưng không được đưa cháu ra nước ngoài, cũng không được cho người đàn ông mới của con nhận cháu làm con nuôi hay đổi họ cháu. Đổi lại, mẹ đưa con 2 tỷ, coi như phần bảo đảm độc lập về tài chính cho cháu – để nó không bị ảnh hưởng bởi cuộc hôn nhân mới của con.

Tôi lặng người. Không phải vì số tiền, mà vì điều kiện quá bất ngờ.
– Mẹ… con đâu có ý định gì ảnh hưởng đến Ngân.
– Mẹ không nói con sẽ làm vậy. Nhưng cuộc đời lắm điều khó nói. Mẹ từng là người làm dâu, từng thấy nhiều đứa trẻ bị dạt ra lề khi mẹ chúng đi bước nữa. Mẹ không muốn cháu nội mẹ rơi vào hoàn cảnh đó.

Tôi cắn môi. Tôi biết mẹ lo đúng. Người đàn ông tôi sắp cưới yêu thương mẹ con tôi thật lòng, nhưng làm sao bà Thu có thể biết chắc điều đó? Làm sao bà có thể đặt niềm tin vào một người bà chưa từng gặp?

– Nếu con đồng ý, mẹ sẽ làm giấy tờ để con đứng tên sổ tiết kiệm 2 tỷ, rút dần cho bé Ngân học hành, sinh hoạt. Mẹ không can thiệp gì vào cuộc sống của con. Mẹ chỉ xin con một điều: Đừng để cháu nội mẹ trở thành người xa lạ.

Tôi nhìn bà. Người phụ nữ ấy – từng là mẹ chồng tôi, từng khó tính, từng hay trách mắng – giờ đây chỉ là một bà ngoại lo cho cháu bằng tất cả bản năng bảo vệ cuối cùng mà bà có.

Tôi không biết nên cảm động hay nên thấy bị xúc phạm. Nhưng tôi hiểu, trong lòng bà, mọi thứ đều vì bé Ngân.

Tôi im lặng thật lâu, rồi khẽ gật đầu.

– Con sẽ suy nghĩ. Con hứa.

Tối hôm đó, tôi thức trắng. Cầm chiếc phong bì trên tay, lòng tôi rối bời. Phải chăng tái hôn khi đã có con là một sự ích kỷ? Phải chăng tôi đang bắt con mình bước vào một cuộc sống mới mà chưa biết rõ sẽ đi về đâu?

Nhưng tôi cũng là con người, cũng có quyền hạnh phúc. Phải không?

Suốt cả tuần sau đó, tôi sống trong một mớ hỗn độn cảm xúc. Ban ngày vẫn đi làm, vẫn đón con, vẫn lên kế hoạch cho đám cưới sắp tới – nhưng đêm đến, những lời của mẹ chồng cũ cứ lặp đi lặp lại trong đầu.

Tôi đem chuyện kể cho Hưng – người sắp trở thành chồng sắp cưới của tôi. Anh không phản ứng gay gắt, chỉ lặng lẽ lắng nghe. Khi tôi kể đến đoạn mẹ chồng cũ đưa 2 tỷ và đề nghị không được cho anh nhận Ngân làm con nuôi hay đưa bé đi nước ngoài, Hưng im lặng một lúc lâu rồi nói:

– Anh hiểu. Thật ra, nếu đứng ở vị trí của bác ấy, có lẽ anh cũng làm vậy.
– Nhưng… có phải như thế là xúc phạm anh không?
– Không đâu. Anh không cần phải có danh nghĩa bố ruột mới yêu thương con bé. Quan trọng là Ngân cảm nhận được tình yêu đó mỗi ngày.

Tôi thở dài. Trong lòng vừa nhẹ nhõm vừa nhói lên. Hưng là người đàn ông tốt, điềm đạm, không bon chen. Anh làm kiến trúc sư tự do, tính cách chững chạc. Tôi tin anh sẽ yêu thương bé Ngân như con ruột – nhưng tương lai không ai nói trước được. Lỡ đâu một ngày nào đó, anh đổi ý? Lỡ đâu tôi sinh thêm con, và Ngân thấy mình bị bỏ rơi?

Đó là những nỗi sợ chỉ người làm mẹ mới hiểu.

Cuối tuần, tôi lại đưa Ngân về chơi với bà nội. Bà Thu vui ra mặt, tự tay làm món canh sườn khoai tây mà bé thích. Thấy tôi đến, bà chỉ im lặng gật đầu, không nhắc gì đến cuộc nói chuyện lần trước.

Nhưng trong lúc bé Ngân đang chơi ngoài sân, bà kéo tôi ra phía hiên, giọng nhỏ nhẹ:

– Mẹ xin lỗi nếu tuần trước mẹ nói điều gì khiến con tổn thương. Nhưng mẹ chỉ có một cháu nội duy nhất. Mẹ phải lo cho nó trước khi không còn khả năng nữa.
– Con hiểu, mẹ à. – Tôi đáp, chân thành.

– Vậy… con quyết định thế nào rồi? – bà hỏi, giọng lo lắng.

Tôi hít một hơi thật sâu.

– Con không lấy tiền mẹ. Nhưng con hứa với mẹ một điều: Con sẽ luôn đặt Ngân lên hàng đầu. Dù con có đi bước nữa, có thế nào đi nữa, thì con vẫn là mẹ của con bé.
– Còn chuyện đưa cháu ra nước ngoài?

– Con chưa có ý định đó. Nhưng nếu một ngày vì tương lai của con bé, con phải đưa đi, con sẽ báo với mẹ trước. Và con hứa, dù ở đâu, con bé vẫn sẽ thường xuyên gọi cho bà.
– Còn chuyện họ tên?

Tôi mím môi.

– Con không đổi họ cho cháu. Và nếu chồng con có yêu thương con bé thật lòng, thì anh ấy cũng sẽ không cần một tờ giấy chứng nhận để chứng minh điều đó.

Bà Thu nhìn tôi thật lâu. Mắt bà đỏ hoe. Có lẽ bà không nghĩ tôi lại nói như thế.

– Vậy… mẹ yên tâm rồi.

Tôi đưa lại phong bì tiền, đặt vào tay bà.

– Mẹ giữ số tiền này. Sau này nếu Ngân cần, mẹ hãy đưa nó. Đừng để con bé nghĩ bà nội nó dùng tiền để đổi lấy một điều kiện.

Bà Thu bật khóc. Lần đầu tiên tôi thấy mẹ chồng cũ khóc trước mặt tôi. Bà siết tay tôi, không nói nên lời.

Sau buổi hôm ấy, tôi cảm thấy như vừa tháo được một cục đá lớn trong tim. Tôi thẳng thắn chia sẻ với Hưng về cam kết với bà Thu. Anh không chỉ ủng hộ, mà còn đề nghị đến gặp bà một lần trước khi cưới.

– Anh muốn nói với bác ấy rằng: Anh không lấy em để thay thế bố của Ngân. Anh lấy em là vì anh yêu em. Còn với con bé, anh muốn là một người lớn đủ tốt, để nó tin tưởng và dựa vào bất cứ khi nào nó cần.

Tôi cảm động đến rơi nước mắt.

Ba tháng sau, đám cưới của tôi diễn ra trong một buổi tiệc nhỏ ấm cúng ở một nhà hàng nhỏ tại Hà Nội. Bà Thu đến, ngồi lặng lẽ ở hàng ghế phía sau. Hưng đã đến gặp bà từ trước đó một tuần. Hai người nói chuyện rất lâu. Khi tôi hỏi bà thấy sao, bà chỉ mỉm cười:
– Mẹ yên tâm rồi. Nó nhìn con như người đàn ông thật sự yêu vợ.

Bé Ngân mặc váy trắng, làm phù dâu nhí trong lễ cưới. Con bé chạy tung tăng giữa hai bên nội – ngoại, vẫn là một đứa trẻ hồn nhiên như bao đứa trẻ khác. Nhưng tôi biết, từ sâu trong lòng nó, cái cách nó gọi “ông bà nội”, hay cái cách nó ôm Hưng khi anh đón nó từ lớp – đều có sự tin tưởng ngọt ngào và an toàn mà không gì thay thế được.

Hôm nay, khi ngồi ghi nhật ký chuẩn bị sinh nhật 9 tuổi cho bé Ngân, tôi lật lại một tờ giấy nhỏ: tờ cam kết tôi viết tay gửi cho bà Thu hôm ấy. Giấy đã úa vàng góc, nhưng lời hứa thì vẫn còn mới nguyên. Cũng như tình yêu của một người mẹ – không có giá trị quy đổi bằng tiền, chỉ có thể đo bằng sự hy sinh thầm lặng và lòng kiên định không đổi.