Tôi và thằng Lâm là anh em sinh đôi, giống nhau như hai giọt nước. Cả làng đều nói hai đứa như bản sao của nhau, từ dáng đi, giọng nói đến cả thói quen. Vậy mà cũng thật trùng hợp, chúng tôi lại yêu và cưới hai chị em sinh đôi – Thảo và Thu, con gái của ông chủ tiệm gạo đầu chợ huyện. Tưởng đâu số phận như một vở hài kịch, nhưng đêm tân hôn hôm đó… tôi đã phát hiện ra người nằm cạnh mình không phải vợ tôi.
Tôi đã nhắm mắt cho qua. Nhưng đâu ngờ… đó lại là điểm bắt đầu cho bi kịch mà suốt đời tôi không thể nào gỡ ra được.
Chuyện bắt đầu vào một ngày hè oi ả năm tôi tròn 25 tuổi. Tôi và thằng Lâm về quê ngoại ở An Giang chơi vài hôm. Ngoại đã già yếu, tụi tôi muốn tranh thủ về thăm bà. Chiều hôm đó, khi hai anh em đang phụ bà nhóm bếp thì có tiếng gọi ngoài ngõ:
– Dì Ba ơi, gạo hôm trước dì đặt con đem tới nè!
Tôi bước ra, chưa kịp nói gì thì khựng lại. Trước mặt tôi là hai cô gái mặc áo bà ba trắng, tóc tết bím gọn gàng. Một người ôm bao gạo, người kia thì đội nón lá, cười rạng rỡ. Họ giống nhau đến mức khiến tôi hoa cả mắt.
– Em là Thảo, còn đây là Thu – chị em sinh đôi đó anh – cô gái cười tươi giới thiệu, mắt chạm mắt tôi trong giây lát. Từ khoảnh khắc đó, tim tôi như có ai bóp nhẹ.
Thằng Lâm, đứng bên cạnh, cũng sững người. Như thể trong đầu nó và tôi cùng bật lên suy nghĩ: “Lần đầu tiên thấy hai người giống nhau mà đẹp đến vậy.”
Những ngày sau đó, chúng tôi tình nguyện ra chợ phụ bà ngoại bán bánh canh, chỉ mong được gặp lại hai chị em ấy. Và quả thật, Thảo và Thu ngày nào cũng ghé ngang, lúc thì mua nước đá, khi thì trò chuyện với bà. Tình cảm bén rễ lúc nào không hay.
Tôi yêu Thảo – cô em lanh lợi, hay cười, còn thằng Lâm lại thích Thu – người chị điềm đạm, trầm tính. Tuy giống nhau về bề ngoài, nhưng càng tiếp xúc, tôi càng nhận ra sự khác biệt giữa hai người. Thảo có nốt ruồi nhỏ dưới khóe mắt phải, còn Thu thì không. Giọng Thảo cao và trong, còn Thu nói nhỏ nhẹ, kéo dài âm cuối.
Nhưng rồi, chính sự giống nhau đó cũng khiến tôi bối rối đôi lần. Như lần tôi chở nhầm Thu đi thả diều, tưởng là Thảo. Suốt cả buổi, tôi không dám hỏi chuyện nhiều, cứ nghĩ “sao hôm nay Thảo lạ quá”. Tận lúc về, Thu mới nói:
– Anh… hình như anh nhầm em với Thảo?
Tôi cười trừ, bối rối. Thu thì chỉ mỉm cười, không trách, nhưng ánh mắt có gì đó là lạ.
Chúng tôi cưới nhau vào cuối năm, sau gần một năm quen biết. Cả làng kéo tới xem “hiện tượng lạ”: hai anh em sinh đôi cưới hai chị em sinh đôi. Họ hàng ai cũng vui. Mẹ tôi nói: “Đúng là ông trời sắp đặt. Cưới một lần mà được hẳn hai đôi thông gia!”
Tôi cưới Thảo. Thằng Lâm cưới Thu. Đám cưới diễn ra rộn ràng, tiếng trống, tiếng cười vang cả một xóm nhỏ.
Đêm tân hôn, sau những lời chúc tụng, tôi trở về phòng trong ánh đèn mờ ảo. Cô dâu ngồi quay lưng, mái tóc dài buông xõa, mặc chiếc áo dài đỏ truyền thống. Tôi bước đến, đặt tay lên vai nàng, thì bỗng khựng lại. Một cảm giác kỳ lạ len vào tim tôi.
Nốt ruồi dưới mắt… không có. Giọng nói… trầm hơn.
Cô ấy quay lại, khẽ cười:
– Mình tắt đèn nhé?
Tôi do dự, nhưng rồi… tôi gật đầu.
Tôi đã nhắm mắt cho qua. Vì tôi nghĩ, có thể mình nhầm. Hoặc vì… tôi không muốn phá vỡ đêm đầu tiên.
Những ngày sau cưới, tôi bắt đầu thấy nhiều điều kỳ lạ. Thảo – người vợ của tôi – đột nhiên trầm tính hẳn. Cô ấy ít nói, không còn lí lắc như ngày xưa. Tôi hỏi, cô ấy bảo:
– Em mệt vì chuyển nhà, chắc cần thời gian thích nghi…
Tôi muốn tin. Nhưng mỗi lần tôi đùa giỡn, chọc cười, cô ấy chỉ cười nhạt. Tôi nhớ Thảo từng rất thích ngồi nghe tôi đàn guitar, vậy mà giờ cô ấy lại nói:
– Ồn quá, em đau đầu.
Một hôm, tôi vô tình thấy trong điện thoại của cô ấy một bức ảnh – là tôi và Thu, chụp hồi còn đi thả diều. Bức ảnh chỉ có tôi và cô ấy, nhưng được đặt tên “Kỷ niệm đẹp nhất”.
Tôi hỏi, cô ấy nói:
– Em lưu nhầm. Để em xóa.
Tôi gật đầu. Nhưng từ đó, lòng tôi bất an.
Một tối, thằng Lâm uống rượu về, ngồi cạnh tôi ngoài hiên, thở dài:
– Mày có thấy… Thu dạo này lạ lạ không?
– Sao?
– Tao không biết nữa… Tao có cảm giác, người đang sống cùng tao… không phải là vợ tao.
Tôi giật mình. Nhìn nó, tôi biết… nó cũng đang hoang mang như tôi.
Phải chăng… đã có một sự tráo đổi?
Hay là do chúng tôi chỉ đang tưởng tượng?
Dưới ánh trăng đêm đó, tôi biết, những gì đang chờ đợi phía trước… không chỉ là những hoài nghi.
Kể từ buổi nói chuyện đêm đó với thằng Lâm, lòng tôi càng rối ren. Cảm giác bất an đeo bám không dứt. Càng cố gắng bỏ qua, tôi lại càng nhận ra những sự vô lý trong cuộc sống hôn nhân.
Một đêm, tôi thức giấc vì nghe tiếng thì thầm sau nhà. Lặng lẽ bước ra, tôi thấy “Thảo” – vợ mình, đang nói chuyện điện thoại, giọng thì thào:
– Em biết, nhưng sống thế này hoài thì chịu không nổi…
– …Không, nó chưa biết đâu. Nó cứ tưởng em là con bé Thảo…
Tôi đứng chết lặng.
Không còn nghi ngờ gì nữa. Người sống với tôi không phải là Thảo. Là Thu. Là chị của cô ấy.
Tôi rút về phòng, tim đập mạnh như trống trận. Đầu óc tôi quay cuồng. Cảm giác bị phản bội, bị lừa gạt làm tôi muốn gào lên, nhưng rồi tôi cắn chặt răng, ngồi lặng trên giường đến sáng.
Sáng hôm sau, tôi dắt xe đi ra ngoài, nhưng không đi xa. Tôi rẽ sang nhà mẹ vợ.
Bà cụ đang ngồi nhặt rau, thấy tôi thì vui vẻ:
– Ủa, con rể tới chơi sớm vậy?
– Dạ, con muốn gặp Thảo một chút… – tôi nói.
– Thảo nó đi chợ rồi. Con muốn nhắn gì không?
Tôi khựng lại. Thảo đang ở đây? Nhưng… Thảo không phải là vợ tôi sao?
Chưa kịp phản ứng, thì từ trong nhà, một bóng người bước ra.
Là Thảo thật. Người con gái với nụ cười rạng rỡ, nốt ruồi dưới mắt phải – chính là cô ấy.
Chúng tôi nhìn nhau, ánh mắt giao nhau vài giây.
– Em… vẫn ở đây à? – tôi hỏi, cố giữ giọng bình tĩnh.
Thảo ngạc nhiên:
– Ủa? Anh nói gì kỳ vậy? Em ở đây suốt từ sau đám cưới mà?
– Vậy… người sống với anh là ai?
Không khí lặng đi.
Thảo nhìn tôi, ánh mắt dần chuyển sang hoảng hốt. Mắt cô đỏ lên, giọng nghẹn:
– Em đã nói… em không muốn cưới. Em đã nói với chị Thu… Nhưng… hôm đó, em bị đánh thuốc mê. Tỉnh dậy thì mọi chuyện đã rồi.
Tôi chết lặng.
Qua lời kể rời rạc của Thảo, tôi dần ghép lại bức tranh kinh hoàng của đêm tân hôn.
Thu – người chị gái trầm tính, luôn đứng sau lặng lẽ – từ lâu đã đem lòng yêu tôi. Nhưng tôi lại chọn Thảo. Sự ganh tị, uất ức tích tụ lâu ngày khiến cô ta nảy ra một kế hoạch điên rồ: tráo đổi vai trò trong đêm cưới.
Lợi dụng việc giống nhau như đúc, Thu đã đánh thuốc em gái vào chiều trước lễ cưới. Sau đó, cô ta giả làm Thảo – mặc đồ cưới, đội khăn voan, làm lễ với tôi. Trong khi đó, Thảo bị nhốt lại trong nhà kho sau vườn, không ai hay biết.
Sau đêm đó, Thu cố tình giữ vai trò “vợ tôi”, còn Thảo thì bị bắt ép giữ im lặng vì danh dự gia đình, vì sợ mẹ sốc, vì không ai tin câu chuyện quá sức tưởng tượng.
Còn tôi – tôi đã nhắm mắt cho qua, và vì thế tôi đã sống sai với chính người tôi yêu.
Tôi trở về nhà như kẻ mất hồn. “Thu” – người tôi từng nghĩ là Thảo – đang nấu cơm. Thấy tôi, cô mỉm cười:
– Anh về sớm vậy?
Tôi nhìn thẳng vào cô:
– Em không phải là Thảo. Em là Thu. Phải không?
Cô sững lại. Bàn tay cầm muỗng run lên.
– Em nghĩ mình có thể đóng giả hoài sao? Em nghĩ anh không nhận ra?
Im lặng.
– Tại sao? – tôi gằn giọng. – Tại sao em lại làm vậy?
Thu quay người lại, mắt đỏ hoe:
– Vì em yêu anh… Yêu đến phát điên! Em đã sống cả đời đứng sau Thảo. Mọi thứ đều là của nó – ánh mắt, nụ cười, cả trái tim anh nữa! Em không chịu nổi…
– Nhưng em đã lừa dối. Em lấy anh bằng sự phản bội. Đó không phải là tình yêu, đó là chiếm đoạt!
Thu gục xuống, khóc nức nở. Tôi không còn lòng nào để an ủi. Mọi thứ như tan nát trong lòng tôi.
Sự việc vỡ lở. Gia đình hai bên rối loạn. Mẹ tôi ngã bệnh vì sốc. Mẹ Thảo thì gào khóc, chửi Thu như kẻ không có lương tri.
Thằng Lâm – người đang sống với Thảo – cũng chết lặng khi biết vợ mình thực ra là người em mà tôi yêu.
Mọi thứ đảo lộn.
Tôi quyết định ra đi.
Tôi xin ly hôn. Rồi dọn vào Sài Gòn sống, bắt đầu lại từ đầu. Dù sau đó Thảo đã cố gắng liên lạc, nhưng giữa chúng tôi là một vết rạn quá lớn. Quá khứ không thể hàn gắn chỉ bằng tình yêu.
Thu bị gia đình từ mặt. Cô ta mất tích sau vài tháng, nghe đâu vào tận Tây Nguyên sống ẩn danh. Còn tôi, mang theo vết sẹo lòng, sống lặng lẽ, không yêu ai thêm lần nữa.
Có những lỗi lầm ta phạm phải chỉ vì chọn im lặng, vì nghĩ rằng “cho qua một lần thì sẽ yên ổn”. Nhưng đôi khi, sự bỏ qua đó chính là cái giá mở màn cho một chuỗi bi kịch.
Giống như tôi – trong đêm tân hôn ấy, khi biết người bên cạnh không phải là người mình yêu – tôi đã nhắm mắt cho qua.
Nhưng ai ngờ… chính khoảnh khắc ấy đã thay đổi số phận cả một đời người.