Chồng thường xuyên đi công tác, áo sơ mi nh;ăn và mùi nước hoa lạ – Trâm lần theo d-ấu v-ết và phát hiện sự thật đ/au đ/ớn…

Mỗi lần chồng trở về sau chuyến công tác, Trâm đều phát hiện vài điều lạ: mùi nước hoa thoang thoảng không phải của cô, nếp gấp lạ trên cổ áo sơ mi như vừa được ai đó là lại vội vàng, và những ánh nhìn xa xăm lặng im kéo dài trong bữa cơm tối. Trực giác của một người vợ mách bảo cô có điều gì đó không ổn. Nhưng chính cô cũng không ngờ, sự thật mà cô sắp phát hiện lại khiến cả thế giới tinh thần của cô sụp đổ hoàn toàn.

Trâm là một nhân viên kế toán tại một công ty logistics nhỏ ở quận Bình Thạnh, Sài Gòn. Cô 32 tuổi, lấy chồng được gần bảy năm. Chồng cô – Tuấn – là trưởng phòng kinh doanh của một công ty thiết bị điện tử lớn, công việc thường xuyên phải đi công tác các tỉnh phía Bắc và miền Trung. Với nhiều người, Tuấn là người đàn ông lý tưởng: thành đạt, chỉn chu, biết cư xử. Nhưng với Trâm, anh dần trở nên xa cách, như một căn phòng quen mà cô không còn tìm thấy công tắc đèn.

Ban đầu, chỉ là vài lần anh về muộn không nhắn tin. Rồi đến những đêm công tác kéo dài đột ngột, những cuộc gọi mà đầu dây bên kia chỉ là tiếng thở dài và câu trả lời “Anh bận họp”.

Nhưng điều khiến Trâm bắt đầu nghi ngờ là một buổi sáng khi cô gom áo sơ mi trắng của chồng để giặt. Cô phát hiện cổ áo có vết phấn trang điểm mờ, mùi nước hoa nữ nhẹ nhàng – không giống loại nước hoa nào cô từng dùng. Khi đối chất, Tuấn chỉ cười nhạt: “Có thể do khách hàng bắt tay nhiều người. Em nhạy cảm quá.”

Trâm im lặng, nhưng từ hôm đó, cô để ý hơn. Áo sơ mi của chồng dù đã qua một ngày dài đi công tác vẫn phẳng phiu, không có mùi mồ hôi, lại còn phảng phất mùi hương xa lạ. Lịch trình của anh, đôi khi mâu thuẫn với thông tin mà Trâm vô tình lướt thấy trên mạng – ví dụ như hôm nói đi Đà Nẵng, nhưng hóa đơn taxi gửi về lại ghi điểm đón tại sân bay Nội Bài, Hà Nội.

Một lần khác, khi Tuấn tắm, điện thoại anh để ngoài phòng khách. Một tin nhắn từ một số lưu là “Huyền Cafe” hiện lên: “Tối hôm qua thật đẹp, cảm ơn anh vì tất cả.”

Trâm không phản ứng vội. Cô lặng lẽ chụp màn hình, lưu lại, rồi xóa tin nhắn. Cô bắt đầu lần theo những “dấu vết” – tìm hiểu từng lịch trình công tác, ghi lại từng hóa đơn, lưu tin nhắn, theo dõi chi tiết hành trình qua định vị ứng dụng.

Cô thậm chí tìm đến “Huyền Cafe” – một quán cà phê ở khu vực Hồ Tây, Hà Nội. Nhân viên ở đó xác nhận có một người phụ nữ tên Huyền thường xuyên tới đây gặp một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, dáng cao gầy, ăn mặc lịch sự – chính là mô tả của Tuấn.

Khi đối mặt với chồng, Trâm chỉ hỏi nhẹ:

– Lần trước anh bảo đi Đà Nẵng, sao hóa đơn lại ở Hà Nội?

Tuấn thoáng sững lại, rồi lấp liếm:

– Ừ thì có thay đổi vào phút chót, anh quên không nói với em.

Câu trả lời quá dễ dãi. Trâm không còn ngây thơ nữa.

Một tuần sau, Tuấn lại đi công tác. Lần này anh nói đi Huế 3 ngày. Trâm âm thầm xin nghỉ phép ở công ty, đặt vé máy bay ra Hà Nội.

Buổi chiều hôm đó, cô đứng lặng lẽ bên kia đường Nguyễn Đình Thi, nhìn thấy chồng mình bước ra từ một căn hộ chung cư cao cấp gần hồ Tây. Anh mặc áo sơ mi trắng, tay xách túi bánh, bên cạnh là một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi – thanh lịch, tóc dài, dáng người mảnh mai. Cô ta nắm tay một đứa bé trai khoảng bốn tuổi, tóc xoăn nhẹ – khuôn mặt có nét rất giống Tuấn.

Trâm như bị ai rút cạn hơi thở. Thay vì đến chất vấn, cô lùi lại, đứng nấp sau một thân cây, để nước mắt tuôn ra trong im lặng. Cô theo dõi họ bước lên một chiếc taxi. Trong đầu cô, mọi thứ xoay vòng. Phản bội là một chuyện. Nhưng có một đứa trẻ? Một gia đình khác? Một cuộc sống song song mà cô chưa từng biết?

Trở lại Sài Gòn, Trâm như người mất hồn. Cô không ăn, không ngủ. Mọi lời giải thích trong lòng cô đã không còn cần thiết nữa. Sự thật đã rõ ràng hơn bất kỳ lời nói nào.

Nhưng Trâm không muốn làm ầm lên. Cô bắt đầu thu thập bằng chứng, liên hệ với luật sư, xem xét tài sản chung, giấy tờ, các khoản đầu tư. Trên hết, cô bắt đầu lên kế hoạch cho một hành động quyết định – hành động mà cô biết, sau đó cuộc đời mình sẽ rẽ sang một hướng khác mãi mãi.

Ba tuần sau cái ngày Trâm tận mắt chứng kiến Tuấn cùng “gia đình nhỏ” kia, cuộc sống của cô vẫn diễn ra như thường nhật – ít nhất là bề ngoài. Cô vẫn đi làm đúng giờ, vẫn về nấu cơm tối cho chồng, vẫn giặt đồ, gấp áo sơ mi phẳng phiu như một thói quen cơ học. Nhưng trong lòng Trâm, một cơn bão đang âm ỉ chờ tràn ra.

Cô không còn đau như lúc đầu. Cơn đau giờ đã chuyển thành một thứ cảm giác lạnh lẽo, lý trí đến tàn nhẫn. Trâm biết rõ: nếu cô tiếp tục sống với Tuấn như chưa có chuyện gì xảy ra, cô đang phản bội chính mình.

Tuấn dường như không nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt vợ. Anh vẫn đi công tác đều đều, vẫn mang về những món quà nhỏ cho vợ như để xoa dịu lương tâm. Một buổi tối nọ, khi hai người đang ăn cơm, Tuấn hỏi:

– Dạo này em hơi trầm, có chuyện gì không?

Trâm ngước mắt nhìn chồng, môi cong nhẹ:

– Không có gì đâu anh. Em đang suy nghĩ vài thứ về công việc. Mọi thứ vẫn ổn.

Tuấn gật đầu, lại tiếp tục bữa ăn như thể mọi thứ thực sự ổn.

Nhưng hôm sau, Trâm nộp đơn nghỉ việc. Cô không báo cho chồng. Trâm dành trọn thời gian thu dọn các bằng chứng, in lại tất cả hóa đơn, hình ảnh, bản định vị, trích xuất dữ liệu từ điện thoại và camera chung cư nơi Tuấn thường đến ở Hà Nội – nhờ một người bạn làm trong ngành an ninh hỗ trợ.

Cô làm việc với luật sư riêng, chuẩn bị hồ sơ ly hôn. Tài sản đứng tên chung được thống kê rõ ràng – hai căn hộ, một ô tô, một khoản đầu tư bất động sản ở Bình Dương và tiền tiết kiệm ngân hàng. Nhưng điều khiến cô đau nhất không phải là việc chia tài sản. Mà là việc, dù đã dành cả tuổi thanh xuân yêu thương một người, cô chưa từng thật sự hiểu anh ta.

Một tháng sau, Tuấn lại báo công tác Hà Nội. Trâm gật đầu đồng ý, thậm chí còn chuẩn bị sẵn vali cho chồng, như bao lần trước. Nhưng khi Tuấn ra khỏi cửa, Trâm lặng lẽ lên tầng thượng, nhìn xuống bóng anh biến mất giữa dòng xe.

Đêm đó, cô bắt chuyến bay ra Hà Nội.

Sáng hôm sau, khi Tuấn vừa bước ra khỏi căn hộ ở Tây Hồ – nơi người phụ nữ kia và đứa trẻ vẫn ở – anh chết lặng khi thấy Trâm đứng đó. Cô mặc một chiếc áo khoác dài, tay cầm túi hồ sơ, ánh mắt lạnh hơn cả cơn gió đầu đông Hà Nội.

– Em…

– Chào anh, Tuấn. Em nghĩ đã đến lúc chúng ta nói chuyện.

Tuấn lắp bắp:

– Em ra đây làm gì? Em hiểu lầm rồi, chuyện này…

Trâm đưa tay lên ngắt lời:

– Không cần giải thích. Em không cần nghe lời biện hộ nữa. Em chỉ muốn đưa anh cái này.

Cô đưa cho anh tập hồ sơ – tất cả bằng chứng ngoại tình, kèm đơn ly hôn. Trong đó có cả hình ảnh anh đưa đón đứa trẻ, hóa đơn mua đồ chơi, ghi âm những cuộc gọi với người phụ nữ kia – Huyền – cùng trích xuất sao kê chuyển tiền.

Tuấn cầm tập hồ sơ, mặt trắng bệch, miệng không thốt được lời nào. Trâm tiếp:

– Em không làm ầm lên, không kiện, không đánh ghen. Em chỉ muốn kết thúc. Trong im lặng. Anh ký vào, mọi thứ sẽ diễn ra trong trật tự. Nếu anh không ký, em sẽ gửi hồ sơ này đến công ty anh, gia đình anh và luật sư riêng của em sẽ xử lý mọi thứ.

Tuấn khụy xuống ghế đá bên đường, mắt đỏ hoe. Nhưng Trâm thì không còn giọt nước mắt nào nữa. Cô đã khóc đủ rồi.

– Em định làm gì tiếp theo? – anh hỏi, giọng nghẹn lại.

– Sống. – Trâm đáp, không ngập ngừng.

Ba tháng sau, Trâm chuyển ra sống riêng tại một căn hộ nhỏ ở quận 7. Cô bắt đầu lại từ đầu – đăng ký lớp học yoga, tập viết blog về các vấn đề phụ nữ sau ly hôn, và tìm lại những điều khiến cô từng bỏ quên – những đêm đọc sách, những sáng cà phê bên ban công, và những tiếng cười thật sự.

Cô không còn là người phụ nữ đứng sau cái bóng của chồng, sống trong nghi ngờ và sự thương hại. Cô là Trâm – một người phụ nữ đã lựa chọn rời khỏi nỗi đau thay vì gắn bó với nó.

Một buổi sáng, cô nhận được email từ một độc giả đọc blog của mình:

“Chị Trâm ơi, em cũng đang trong hoàn cảnh giống chị. Em từng nghĩ mình sẽ không sống nổi nếu ly hôn, nhưng đọc câu chuyện của chị, em có thêm dũng khí. Cảm ơn chị vì đã viết ra.”

Trâm mỉm cười. Ngoài cửa sổ, nắng đầu hè rọi qua những tán cây. Có những thứ vỡ rồi không thể lành lại, nhưng cũng từ những vết nứt ấy, ánh sáng mới có thể len vào.