Người ta vẫn thường nói: ‘Con trai là chỗ dựa của cha mẹ lúc về già’. Nhưng có những người mẹ, sau cả một đời tần tảo, mới chợt nhận ra

Người ta vẫn thường nói: ‘Con trai là chỗ dựa của cha mẹ lúc về già’. Nhưng có những người mẹ, sau cả một đời tần tảo, mới chợt nhận ra: chỗ dựa thực sự không nằm ở giới tính của đứa con, mà ở nơi có tình thương chân thành nhất. Tôi từng nghĩ mình sống vì gia đình, vì chồng con, nhưng đến cuối đời, mới hiểu ra – hóa ra mình đã lặng lẽ bỏ rơi đứa con gái luôn âm thầm yêu thương và hi sinh vì mẹ.

Tôi lấy chồng khi vừa ra trường được vài năm. Chồng tôi là chủ tịch huyện – người đàn ông quyết đoán, tài giỏi nhưng mang nặng tư tưởng “trọng nam khinh nữ”. Khi tôi sinh con gái đầu lòng, thay vì niềm vui, anh và bố mẹ chồng lại tỏ ra thất vọng. Phải đến ba năm sau, khi tôi sinh con trai, họ mới thật sự mãn nguyện.

Từ ngày có con trai, chồng tôi thay đổi hẳn. Mọi sự yêu thương, quan tâm đều dành hết cho cậu bé. Anh sẵn sàng chiều theo mọi yêu cầu của nó, dù vô lý đến đâu. Ngược lại, với con gái, anh hoàn toàn thờ ơ. Tôi từng góp ý rằng nên đối xử công bằng, trẻ con rất nhạy cảm, dễ tổn thương. Nhưng anh chỉ cười nhạt, bỏ ngoài tai.

Con gái tôi – cháu tên An – lớn lên trong sự lạnh nhạt của cha. Dù vậy, con bé vẫn ngoan ngoãn, hiền lành và tự lập. Nó luôn cố gắng không làm phiền ai, đặc biệt là bố. Ngay cả khi chọn đại học, con bé cũng chọn sư phạm – vì được miễn học phí. Tốt nghiệp xong, nó xung phong lên dạy ở một huyện miền núi xa xôi.

Một năm sau, nó dẫn người yêu về ra mắt. Cậu ấy hiền lành, khôi ngô nhưng có hoàn cảnh éo le – bố mẹ mất sớm, bỏ dở đại học để về quản lý cửa hàng tạp hóa của gia đình. Tôi lo lắng, định ngăn cản vì thấy tương lai không chắc chắn. Nhưng chồng tôi lại gật đầu cái rụp:

– Con gái lớn gả sớm đi cho rảnh nợ!

Tôi nghẹn lòng, không dám nói gì thêm vì sợ con tổn thương. Đám cưới diễn ra đơn giản, chóng vánh. Lén chồng, tôi đưa cho con hai cây vàng – số tiền tôi tích góp từ lương giáo viên. Con bé cảm động, ôm tôi thật chặt. Từ đó, hai vợ chồng nó sống yên ấm trong ngôi nhà cấp 4, cùng buôn bán và dạy học, dù cuộc sống không dư dả nhưng tràn ngập tiếng cười.

Ba năm sau, con trai tôi tốt nghiệp đại học, dẫn bạn gái về xin cưới. Chồng tôi hồ hởi chuẩn bị đám cưới linh đình, tiệc cưới tổ chức ở khách sạn sang trọng trong thành phố. Ông tặng vợ chồng con trai một chiếc ô tô, còn thu xếp cho cả hai vào làm ở ngân hàng huyện. Sau cưới, chúng được đi tuần trăng mật ở Singapore.

Chồng tôi mãn nguyện vì thấy “nối dõi” đã thành đạt. Nhưng rồi ông về hưu, và chẳng bao lâu sau, đột ngột qua đời vì tai nạn. Tôi suy sụp, đau buồn và cảm thấy trống trải vô cùng.

Tôi cứ nghĩ có con trai bên cạnh sẽ được nương tựa. Nhưng trái lại, vợ chồng nó chỉ biết hưởng thụ, đi du lịch khắp nơi mỗi dịp lễ tết. Mọi việc nhà từ nấu ăn đến dọn dẹp tôi đều phải cáng đáng. Nhiều lần tôi nhắc nhở, mong chúng ổn định, sinh cháu để tôi còn chăm, nhưng con dâu tôi hờ hững:

– Chúng con còn trẻ, phải tận hưởng cuộc sống đã!

 

Con trai tôi nghe vợ, im lặng không nói. Tôi buồn nhưng đành nhẫn nhịn. Cứ mỗi chủ nhật, con gái lại vượt 50km về thăm tôi, mang theo cháu ngoại và nụ cười dịu dàng. Hai vợ chồng nó vẫn sống giản dị, đùm bọc nhau dù kinh tế eo hẹp. Con gái tôi vẫn luôn tự hào không dựa dẫm vào bố mẹ, tự kiếm sống bằng nghề dạy học và phụ chồng bán hàng.

Một ngày, khi vợ chồng con trai bị công an giữ xe vì vi phạm giao thông, tôi bỗng thấy tức giận và thất vọng. Tôi quyết định bỏ lại nhà cửa, dọn sang ở tạm với con gái.

Khi đến, con rể vội vã ra đón, ái ngại vì nhà cũ kỹ, thiếu tiện nghi. Nhưng ngay hôm sau, nó dậy sớm đi chợ, tự tay nấu món tôi thích. Không để tôi đụng tay vào việc gì, nó bảo: “Mẹ để con làm, ù cái là xong”.

Tôi xúc động. Cuộc sống tuy thiếu thốn, nhưng tình cảm và sự quan tâm của vợ chồng con gái khiến tôi thấy ấm lòng.

Từ ngày tôi sang sống tạm với con gái, căn nhà tuy nhỏ hẹp, nhưng tràn đầy tiếng cười. Buổi sáng, con rể dậy sớm đi chợ, nấu ăn cho cả nhà rồi mới ra cửa hàng. Chiều về, nó lại vừa bán hàng, vừa phụ vợ nấu nướng, tắm giặt cho con nhỏ. Con gái tôi đi dạy về cũng tranh thủ phụ giúp giao hàng quanh huyện.

Tôi nhận trông cháu ngoại – con bé rất ngoan, bám bà, ăn ngủ đúng giờ. Mỗi ngày trôi qua bình dị nhưng ấm áp vô cùng. Nhìn cuộc sống giản đơn nhưng đầy yêu thương của hai đứa, tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm.

Một đêm, tôi chợt tỉnh giấc và nghe thấy tiếng thì thầm giữa hai vợ chồng:

– Em à, anh thấy nhà mình chật chội, thiếu tiện nghi, mẹ ở thế này anh áy náy lắm…

– Em biết. Em định hỏi ngân hàng có chương trình vay hỗ trợ cho giáo viên xây nhà không. Nhưng nếu vay, mỗi tháng phải trả góp, mình cần thắt chặt chi tiêu hơn.

– Anh nghĩ nên vay. Mẹ đã chịu cực cả đời rồi, giờ không thể để mẹ sống thiếu thốn nữa. Mình sao cũng được, miễn mẹ thoải mái.

Tôi nằm lặng, nước mắt rơi ướt gối. Tôi chưa từng than phiền, chưa từng đòi hỏi điều gì. Nhưng tình cảm âm thầm mà chân thành ấy khiến lòng tôi xúc động.

Sáng hôm sau, tôi đi xe về huyện, lặng lẽ đến ngân hàng và chuyển 2 tỷ đồng – số tiền vợ chồng tôi tích cóp nhiều năm – vào tài khoản của con gái. Chủ nhật tuần ấy, trong bữa cơm, tôi cầm tay con và con rể, nói nhẹ nhàng:

– Mẹ thấy có lỗi vì đã để các con chịu thiệt thòi. Mẹ vừa gửi 2 tỷ vào tài khoản. Các con hãy sửa sang nhà cửa cho khang trang. Mẹ sẽ chuyển đến sống cùng, có lương hưu, mẹ sẽ góp sinh hoạt hàng tháng.

Con rể tôi sững sờ:

– Mẹ ơi, số tiền lớn quá, chúng con không dám nhận. Nhỡ vợ chồng anh Long hiểu lầm, lại nghĩ tụi con lợi dụng mẹ thì con áy náy lắm!

Tôi cười:

– Chúng nó không thiếu thứ gì nữa. Mẹ làm vậy vì mẹ thấy được tấm lòng của các con. Mẹ không cần sự đầy đủ vật chất, mẹ cần sự quan tâm, sẻ chia.

Về đến nhà, tôi gọi vợ chồng con trai lại và thẳng thắn nói:

– Tới đây mẹ sẽ dọn sang ở với chị con. Từ giờ, việc nhà này các con tự lo.

Chúng nhìn nhau ngỡ ngàng, nhưng không ai nói gì.

Gần một năm sau, căn nhà mới của vợ chồng con gái xây xong. Nhà khang trang, có phòng riêng cho tôi và nhà vệ sinh hiện đại. Hai vợ chồng nó về đón tôi lên ở hẳn. Từ ngày đó, tôi sống nhẹ nhõm, được con cháu yêu thương, chăm sóc chu đáo.

Con trai tôi sau này cũng đã có con. Không còn mẹ bên cạnh hỗ trợ, chúng buộc phải học cách tự lo liệu cuộc sống gia đình. Tôi không trách, chỉ mong chúng trưởng thành hơn.

Tôi luôn nghĩ: con nào cũng là con. Nhưng sống ở đâu có tình yêu thương, có sự sẻ chia và tôn trọng, thì đó mới thực sự là “nhà”. Tôi tìm thấy niềm vui tuổi già bên con gái – người từng chịu nhiều thiệt thòi mà chưa một lần oán trách.

Không phải cứ là con trai thì mới được cha mẹ ở cùng khi về già. Đôi khi, sống với con gái lại là hạnh phúc thực sự.