“Mẹ xin lỗi con… nhưng hai đứa ly hôn được không?”
Mười năm làm dâu, mười năm hy vọng – và cũng là mười năm nước mắt. Tôi chưa từng nghĩ khoảnh khắc ấy sẽ đến, càng không ngờ chính tôi lại gật đầu… dễ dàng đến thế. Nhưng chính giây phút đó, định mệnh đã mở ra một con đường mà cả tôi và chồng không bao giờ lường trước.
Tôi tên là Lan. Ba mươi bảy tuổi. Gương mặt tôi không còn căng bóng như thuở hai mươi lăm, lúc bước chân về làm dâu nhà chồng – một gia đình gia giáo, nề nếp, yêu thương và đầy kỳ vọng. Ngày cưới, tôi từng nghĩ mình là người phụ nữ may mắn nhất đời.
Thế nhưng “may mắn” đó không đi kèm với món quà lớn nhất mà một người phụ nữ mong mỏi: một đứa con.
Chồng tôi là con trai duy nhất của trưởng họ. Nhà chồng không đặt nặng chuyện con trai nối dõi như nhiều gia đình khác, nhưng càng yêu thương tôi, họ càng đau lòng mỗi năm nhìn tôi tàn héo vì áp lực mang tên “hiếm muộn”.
Tôi đã từng là giáo viên cấp ba, lương không cao nhưng ổn định. Sau hai năm chạy chữa ở Hà Nội mà không kết quả, tôi xin nghỉ việc không lương để toàn tâm chữa trị. Vào Sài Gòn, tôi ở trọ một mình, vác đơn đi khắp các phòng khám lớn nhỏ, có ngày ngồi chờ khám từ 5 giờ sáng đến 10 giờ tối, về đến phòng trọ thì bật khóc vì đau đớn và kiệt sức.
Thấy không ăn thua, tôi bắt đầu tìm đến những nơi được gọi là “mát tay”: thầy thuốc đông y, thầy cúng, đền điện… Ai giới thiệu ở đâu tốt, tôi cũng tìm tới. Có lần, một bà thầy ở Bắc Ninh bảo tôi “phải có căn”, phải “chuộc lỗi với vong nhi” từ kiếp trước. Tôi không tin, nhưng vẫn cắn răng theo vì… tôi chẳng còn gì để mất.
Tôi uống hàng chục loại thuốc bổ, hàng trăm viên thực phẩm chức năng, mỗi tháng tiền thuốc hơn cả lương chồng. Tôi không biết đã bao nhiêu lần nằm trong phòng khám, nhìn lên trần nhà trắng xoá, nước mắt cứ thế rơi xuống tai. Tôi tự nhủ: chỉ cần có con, tôi sẽ làm tất cả.
Ngoại hình tôi tàn tạ. Da sạm, mặt nổi mụn do hormone thay đổi. Cân nặng dao động liên tục. Nhìn tôi trong gương, tôi không còn nhận ra người phụ nữ từng được gọi là “hoa khôi” khoa Ngữ Văn ngày nào.
Nhưng gia đình chồng chưa từng một lời trách mắng. Mẹ chồng thường xuyên gửi thực phẩm sạch từ quê lên cho tôi bồi bổ. Có lần bà còn gọi riêng cho tôi, dặn:
“Con đừng lo nghĩ quá, chuyện con cái là cái số. Đừng để áp lực làm tổn thương bản thân.”
Tôi biết, họ đang cố gắng. Và tôi cũng vậy.
Cho đến hôm đó – tròn 10 năm ngày cưới. Mẹ chồng lên thăm, bà im lặng rất lâu, rồi nắm tay tôi run run:
“Mẹ xin lỗi con… nhưng hai đứa ly hôn được không? Nhà mình chỉ có một mình thằng Thành. Bố nó cũng đã yếu rồi… mẹ không dám đợi thêm nữa.”
Tôi cười. Một nụ cười kỳ lạ, không giận dữ, không nước mắt. Mười năm, tôi đã tự chuẩn bị mình cho câu này. Tôi gật đầu. Gọn lỏn. Nhẹ bẫng.
Chồng tôi – Thành – lúc đó đi công tác nước ngoài. Khi anh về, đơn ly hôn đã ký xong. Tôi không đợi giải thích, không níu kéo. Anh im lặng, chỉ nhìn tôi rất lâu rồi quay mặt đi.
Tôi về quê mẹ, sống một cuộc sống khác, không còn kim tiêm, không còn xét nghiệm, không còn hy vọng và cũng chẳng còn thất vọng. Tôi tưởng rằng, đời mình thế là xong…
Cho đến ba tháng sau, tôi thấy buồn nôn, chóng mặt. Tôi tưởng mình bị cảm lạnh. Nhưng không.
Tôi đã mang thai.
Khi que thử thai hiện hai vạch, tôi ngồi sụp xuống sàn nhà vệ sinh, nước mắt trào ra như chưa bao giờ được khóc. Mười năm, bao nhiêu lần siêu âm trắng tay, bao nhiêu lần thử thai chỉ một vạch – nay lại là thật. Không thuốc kích trứng, không thụ tinh ống nghiệm, không gì cả… chỉ là một phép màu muộn màng.
Tôi đi khám thai một mình, ôm hồ sơ thai kỳ mà tay vẫn run. Bác sĩ bảo thai tim yếu, cần nghỉ ngơi tuyệt đối, tránh xúc động mạnh. Tôi chẳng dám đi lại nhiều, suốt ngày nằm trong phòng mẹ.
Tôi không báo cho nhà chồng cũ, cũng không báo cho Thành. Không phải vì giận. Mà vì tôi không biết liệu mình có đủ sức giữ lại đứa bé. Tôi sợ hy vọng. Sợ rằng một lần nữa, tôi phải mất đi điều quý giá nhất khi vừa mới chạm vào nó.
Thế nhưng thai nhi vẫn phát triển. Chậm, nhưng ổn định. Đến tháng thứ 5, tôi quyết định nói cho Thành.
Anh lái xe về trong đêm, đứng trước cửa nhà mẹ tôi suốt gần hai tiếng mà không gõ. Tôi ra mở cửa, anh chỉ hỏi một câu:
“Là con anh sao?”
Tôi gật đầu. Cả hai im lặng. Rồi anh quỳ xuống, đặt tai lên bụng tôi – nơi sinh linh nhỏ bé đang lớn dần trong tôi – và khóc. Lần đầu tiên tôi thấy người đàn ông ấy khóc như đứa trẻ.
Mẹ anh lên sau đó một tuần. Bà không nói gì, chỉ ôm tôi thật lâu, rồi ôm bụng tôi như ôm một giấc mơ mà cả nhà đã chờ đợi suốt bao năm. Không ai nhắc gì về quá khứ. Không ai đòi tôi phải quay lại. Tôi vẫn ở nhà mẹ ruột cho đến khi sinh con – một bé gái nặng 2,9 kg, da trắng hồng như thiên thần.
Thành đến đúng lúc tôi ra phòng hồi sức. Anh đặt tay lên tay tôi, siết chặt và nói:
“Nếu em cho phép, anh muốn bắt đầu lại. Dù là người yêu, bạn đời hay chỉ là người cha – anh vẫn muốn ở cạnh mẹ con em.”
Tôi không trả lời ngay. Mười năm là đủ để một người đàn bà hiểu: tình yêu không chỉ là hôn nhân, mà là sự có mặt bên nhau đúng lúc, đúng cách
Câu nói năm xưa giờ vẫn ám ảnh tôi, nhưng tôi không còn oán trách. Vì nếu không có giây phút gật đầu buông tay ấy, tôi đã không có được ngày hôm nay – một ngày mà tôi được làm mẹ, và được sống một cuộc đời đúng nghĩa.