Có những thay đổi nhỏ trong một mái nhà đôi khi báo hiệu một cơn giông sắp tới. Tôi không ngờ rằng sự yên ổn tôi từng tin tưởng lại chỉ là mặt nạ che giấu một sự thật cay đắng đến tàn nhẫn. Và khi mọi thứ vỡ òa, tôi chỉ ước giá như mình quay về sớm hơn… một chút thôi.”
Tôi từng nghĩ cuộc hôn nhân của mình khá vững vàng – không hẳn ngọt ngào lãng mạn, nhưng ít nhất là ổn định. Chúng tôi có hai đứa con đang học tiểu học, một ngôi nhà vừa đủ ấm, một cuộc sống đủ đầy. Tôi bận rộn với công việc ở công ty logistics, thường xuyên đi sớm về muộn. Chồng tôi làm quản lý kỹ thuật trong một công ty xây dựng, tính tình trầm lặng, ít nói nhưng chăm chỉ.
Những bữa cơm tối vắng mặt anh dần trở thành chuyện quen thuộc. Tôi cũng không trách, vì nghĩ anh bận. Cứ thế, chúng tôi như hai bánh răng quay đều, không vướng víu, không va chạm, cũng chẳng quá gần gũi.
Một ngày, anh chủ động đề nghị thuê giúp việc toàn thời gian. Tôi hơi ngạc nhiên – vì từ trước đến nay, anh không hề bận tâm đến chuyện bếp núc. Anh bảo:
– Em bận suốt, anh cũng thế. Nhà cửa lúc nào cũng lộn xộn, con cái ăn uống thất thường. Mình thuê một người cho ổn định.
Tôi gật đầu. Một tuần sau, anh đưa về một cô gái khoảng hơn hai mươi, tên là Thảo. Dáng người nhỏ nhắn, gương mặt sáng, ăn mặc kín đáo, nói năng lễ phép. Cô ấy cười rất nhẹ, tay chân nhanh nhẹn, không cần nhắc nhiều đã biết làm gì. Tôi thấy yên tâm phần nào, nhất là khi thấy hai đứa con quý cô ấy ra mặt.
Nhưng điều tôi không ngờ là từ khi Thảo xuất hiện, không khí trong nhà thay đổi rất nhanh. Nhà lúc nào cũng gọn gàng, thơm tho. Cơm tối được dọn sẵn đúng giờ. Tôi về muộn nhưng vẫn có phần cơm hâm nóng kỹ, canh vẫn còn đủ độ ấm. Hai con được cô ấy dạy học, tắm rửa sạch sẽ, cười nói vui vẻ.
Chồng tôi bắt đầu thay đổi rõ rệt. Anh thường về nhà đúng giờ – điều trước kia hiếm hoi. Anh ăn cơm tối với cả nhà, có khi còn tranh phần rửa chén, giúp con học bài. Tôi thấy vui, và có phần cảm động. Tôi tự nhủ: “Có người phụ giúp rồi, chắc anh ấy nhẹ gánh nên vui vẻ hơn.”
Nhưng rồi, những dấu hiệu nhỏ khiến tôi bắt đầu thấy bất an.
Anh hay khen Thảo, không chỉ một lần. Có hôm thấy tôi nhăn mặt vì Thảo quên lấy quần áo cho con đi học, anh cười nói:
– Em đừng làm khó cô ấy quá. Người như vậy hiếm lắm. Lỡ nghỉ thì biết tìm ai bây giờ?
Tôi hơi sững người. Câu nói ấy không có gì sai, nhưng có cái gì đó trong giọng anh khiến tôi không thoải mái. Tôi nhìn anh – và bất chợt bắt gặp ánh mắt anh nhìn Thảo – ánh mắt mà từ lâu lắm rồi, tôi không thấy anh dành cho mình.
Tôi bắt đầu để tâm hơn. Những cái chạm tay thoáng qua giữa họ. Những lần anh gọi Thảo mà giọng nhẹ hơn bình thường. Có hôm, tôi nghe tiếng anh cười trong bếp – giọng cười thật thoải mái – rồi im bặt khi tôi bước vào.
Tôi tự trấn an mình: “Chỉ là suy nghĩ vớ vẩn thôi. Không thể có gì được. Mình không nên ghen bóng ghen gió.”
Nhưng rồi, một buổi chiều thứ Sáu, tôi được tan sở sớm vì công ty mất điện. Tôi không gọi báo trước. Về đến nhà lúc hơn bốn giờ, tôi định bụng sẽ nấu bữa tối để chồng và các con bất ngờ. Nhưng khi rẽ vào bếp, hình ảnh đập vào mắt khiến tôi chết lặng.
Chồng tôi đang đứng rất gần Thảo, sát đến mức chỉ cần nghiêng nhẹ là môi họ có thể chạm nhau. Anh đưa cho cô ấy một xấp tiền, nói nhỏ:
– Em giữ lấy. Đừng nói gì với ai nhé.
Thảo nhận, mắt nhìn xuống, tay run run. Khi thấy tôi, cả hai sững lại. Anh vội lùi ra xa, cười gượng:
– À… anh… đưa tạm cô ấy ít tiền để mua đồ cho tụi nhỏ…
Tôi gật đầu, không nói gì, đi thẳng lên phòng. Tim tôi đập dồn dập. Câu nói ấy – “mua đồ cho tụi nhỏ” – nghe vụng về và thiếu tự nhiên đến lạ. Nếu thật sự là chuyện đó, sao phải thì thầm ngoài bếp, lén lút đến thế?
Từ hôm đó, tôi bắt đầu âm thầm theo dõi. Tôi gắn một camera nhỏ ở góc bếp và phòng khách – loại camera ngụy trang trong đồng hồ treo tường. Tôi cũng giả vờ đi làm, nhưng thật ra ở gần nhà, ngồi quán cà phê, dùng điện thoại truy cập camera.
Vài ngày đầu, không có gì rõ ràng. Họ vẫn chỉ là những cử chỉ nhẹ nhàng, lời nói không vượt giới hạn. Nhưng ánh mắt họ… những ánh mắt tôi không lầm được.
Một chiều thứ Ba, tôi thấy chồng mình về nhà lúc 4 giờ – sớm hơn thường lệ – trong khi tôi biết rõ hôm đó anh báo họp đến 6 giờ. Camera ghi lại cảnh anh về, vào bếp, rồi nói gì đó với Thảo. Họ nhìn nhau. Rồi anh đưa tay kéo nhẹ tay cô ấy. Cô ấy không chống cự.
Rồi họ bước lên lầu.
Vào phòng tôi.
Và khép cửa lại.
Tôi đứng chết lặng trước màn hình điện thoại, tay lạnh toát.
Linh cảm không còn là linh cảm nữa.
Đó là sự thật.
Tôi đã ngồi trước cánh cửa căn phòng ấy gần mười phút hôm đó. Căn phòng từng là nơi tôi và anh chia sẻ những kỷ niệm, những đêm trắng chăm con ốm, những dịp lễ đơn giản nhưng ấm áp. Và giờ đây, nó trở thành nơi anh dẫn người khác vào trong khi tôi vẫn mang danh là “vợ”.
Tôi không làm ầm lên. Không lao vào bắt quả tang. Không đánh ghen như nhiều người vẫn nói. Tôi chỉ quay đi, bước chậm rãi về phía chiếc xe máy, nhưng cảm giác như có thứ gì đó trong lòng vừa chết lặng.
Đêm ấy, tôi không ngủ. Tôi ngồi ở phòng làm việc, mở lại đoạn video – một lần, rồi lại một lần. Không có gì quá trần trụi, nhưng từng cử chỉ, ánh mắt, khoảng cách quá gần giữa họ đủ để kết luận một điều: mối quan hệ giữa chồng tôi và cô giúp việc không còn là chủ – tớ.
Tôi in từng khung hình quan trọng. Ghi lại ngày, giờ, diễn biến. Không phải để tung hê lên mạng, cũng không phải để trả thù. Tôi cần bằng chứng – cho mình, cho sự tỉnh táo sắp tới.
Tôi liên hệ với một luật sư quen. Anh ấy là bạn cũ thời đại học, từng xử lý nhiều vụ ly hôn. Khi tôi trình bày mọi thứ, anh ấy nhìn tôi, lặng im vài giây rồi nói:
– Em đã chuẩn bị tinh thần chưa? Bởi một khi em đã mở lời, không có đường quay lại đâu.
Tôi gật đầu. Trong khoảnh khắc đó, tôi biết – không phải vì tôi yếu đuối mà tôi chọn rút lui. Mà bởi vì tôi đã không còn gì để giữ.
Tôi chờ thêm vài ngày. Chồng tôi vẫn cư xử như không có chuyện gì xảy ra. Anh về đúng giờ, ăn cơm, dỗ con ngủ. Thảo vẫn lặng lẽ làm việc, không biểu lộ gì. Một vở kịch hoàn hảo.
Tối thứ Bảy, sau bữa cơm, khi các con đã ngủ, tôi ngồi ở bàn ăn, chờ anh. Anh đang xem điện thoại trong phòng khách. Tôi bật đoạn video.
Không nói gì.
Không cần giải thích.
Âm thanh trong video vang lên rất nhỏ nhưng đủ nghe. Giọng anh, tiếng bước chân, tiếng cửa phòng khép lại.
Anh quay người. Mặt anh trắng bệch.
– Em lấy đâu ra cái này?
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:
– Câu hỏi đúng hơn là: tại sao anh lại để em có cơ hội cần dùng đến nó?
Thảo bước từ bếp ra, tay cầm khăn lau. Khi thấy màn hình, cô ấy đứng chết trân. Tôi nhìn cô ta, giọng đều đều:
– Tôi thuê cô để giúp việc, không phải để phá nát gia đình người khác.
Chồng tôi đặt điện thoại xuống, đứng dậy, lắp bắp:
– Anh… anh xin lỗi. Anh không biết chuyện lại đi xa đến vậy…
– Không biết? – Tôi bật cười – Anh vào phòng tôi với cô ta mà không biết chuyện đi xa?
Anh cúi đầu. Một sự im lặng nặng nề bao trùm căn phòng.
Tôi rút từ túi xách ra xấp giấy:
– Đây là đơn ly hôn. Tôi đã ký. Anh có thể xem lại rồi ký vào. Tôi cũng đã chuẩn bị hồ sơ xin nuôi hai đứa nhỏ. Luật sư của tôi sẽ liên hệ với anh sớm.
Chồng tôi ngẩng lên, bối rối:
– Em bình tĩnh lại được không? Chỉ là… anh bị cuốn theo… lúc đó anh yếu lòng. Nhưng anh không có ý định bỏ em. Không bao giờ. Anh vẫn muốn giữ gia đình này.
Tôi im lặng vài giây, rồi nói chậm rãi:
– Anh giữ cái gì? Một cái vỏ? Một mâm cơm có đủ người nhưng không đủ lòng? Tôi đã từng chờ một lần anh nhìn tôi bằng ánh mắt anh nhìn cô ta. Nhưng tôi mỏi rồi. Và giờ tôi chọn dừng lại.
Thảo đã biến mất khỏi nhà vào sáng hôm sau. Không lời chào, không nhắn lại gì. Tôi cũng không quan tâm.
Thủ tục ly hôn diễn ra nhanh. Chồng tôi không tranh chấp gì. Anh cũng không xuất hiện nhiều trong quá trình làm việc với luật sư. Có lẽ anh biết mình sai. Có lẽ anh thấy cắn rứt. Nhưng điều đó không làm tôi nhẹ lòng hơn.
Tôi chuyển ra khỏi ngôi nhà ấy, thuê một căn hộ nhỏ, đủ hai phòng – một cho tôi, một cho hai đứa trẻ. Tôi quay lại công việc với tâm thế khác: không chỉ để kiếm sống, mà để đứng vững.
Tối đầu tiên trong căn hộ mới, hai đứa nhỏ ngủ say trên giường tầng. Tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn đèn thành phố nhấp nháy. Trong lòng có trống vắng, có đau, có tiếc – nhưng không hối hận.
Có người hỏi tôi: “Giá như em tha thứ, liệu gia đình có còn?”
Tôi chỉ cười.
Tha thứ không phải là việc dễ. Nhưng sống trong một căn nhà mà mỗi lần bước vào phòng ngủ, tôi lại nhớ tới cảnh anh và cô ta từng ở đó… thì không đáng.
Tôi không chọn làm nạn nhân. Tôi chọn làm người kết thúc.
Và khi tôi chọn rời đi, tôi mới nhận ra: đau khổ không giết chết mình – mà là việc cố giữ một thứ đã hỏng mới khiến mình héo mòn.
“Tôi không thể ngăn cơn giông đến, nhưng tôi có quyền chọn cách mình bước qua nó. Và từ ngày tôi rời khỏi ngôi nhà từng có ba người ấy, tôi mới thật sự sống vì mình.”