Tôi muốn l;y h;ôn vì không chịu nổi thói vung tay của vợ, nhưng rồi cô ấy đưa tôi 300 triệu kèm một bí mật khiến tôi không còn dám rời đi

Tôi đứng giữa ngã ba đường: một bên là tự do tôi khao khát, một bên là căn nhà đầy vết cào xước cảm xúc, nơi có người đàn bà khiến tôi vừa thương vừa sợ. Nhưng rồi cô ấy đặt lên bàn một túi tiền, ánh mắt lạnh tanh như đá núi. “300 triệu. Anh cứ đi. Nhưng nhớ, nếu ra khỏi cửa, bí mật này cũng sẽ theo anh đến suốt đời.”

Tôi tên là Minh, 34 tuổi, nhân viên văn phòng tại một công ty logistics nhỏ ở Hà Nội. Vợ tôi, Thảo, 30 tuổi, là chủ một tiệm nail nổi tiếng ở phố Nguyễn Khuyến, khách ra vào nườm nượp. Chúng tôi kết hôn được 6 năm, có một bé trai tên Bôm, năm nay lên 5.

Thảo xinh đẹp, giỏi kiếm tiền, biết cách ăn nói và đối ngoại – nhưng cũng chính điều đó khiến tôi cảm thấy mình ngày càng bị lu mờ. Tôi làm ra tháng 12 triệu, cô ấy có thể kiếm từng đó chỉ trong vài ngày. Cô ấy quen với việc vung tiền – đổi điện thoại hàng năm, sắm váy đầm theo bộ sưu tập, đi ăn nhà hàng sang, mua túi xách hàng hiệu… và tôi, người đàn ông trong nhà, dần thấy mình như một món đồ trang trí lỗi thời.

Nhưng vấn đề lớn không phải tiền. Mà là cách cô ấy tiêu tiền như thể ngày mai tận thế, và hơn hết là thái độ khinh khỉnh mỗi khi tôi góp ý.

Tôi đã nhiều lần nhắc Thảo phải tiết chế chi tiêu. Nhưng cô ấy luôn gắt:

“Anh không kiếm ra tiền thì đừng dạy tôi cách tiêu!”

Tôi không muốn cãi. Tôi ngán cãi. Những trận cãi vã như cào rách tim, và hơn ai hết, tôi sợ ánh mắt lạnh tanh của cô ấy sau mỗi trận chiến lời nói.

Một tối thứ Bảy, tôi về nhà muộn sau một buổi làm thêm. Bôm đã ngủ. Thảo đang ngồi lướt điện thoại, thấy tôi, cô không buồn ngẩng đầu.

“Tiền học bơi của Bôm đâu?”

“Tháng này anh chưa có, để đầu tháng sau anh đưa…”

“Không có? Thế mà anh vẫn uống bia được?”

Tôi không kịp giải thích – tôi chỉ uống đúng một lon với đồng nghiệp để xã giao. Nhưng cô ấy ném thẳng vào mặt tôi tờ hoá đơn 3 triệu đồng cô vừa đặt cọc cho lớp học của con. Ánh mắt như muốn xuyên thủng tôi.

Tôi cảm thấy mình không còn giá trị trong căn nhà đó nữa.

Tôi không nói với ai, chỉ thầm chuẩn bị. Mỗi ngày đi làm, tôi giấu một ít tiền vào ngăn bí mật trong cốp xe. Tôi tìm thông tin luật sư. Tôi soạn đơn. Tôi thậm chí đã viết sẵn lý do ly hôn: “Bất đồng quan điểm sống trầm trọng, không còn khả năng hàn gắn.”

Tôi định sẽ gửi đơn vào sáng thứ Hai, khi Thảo đưa Bôm đến lớp. Tôi sẽ gói ghém quần áo, lấy lại chút tự trọng còn sót lại, và ra đi.

Chủ Nhật, khi tôi vừa tỉnh dậy, Thảo đã ngồi đó – trên ghế sofa, tay cầm một tệp giấy in và một túi vải màu đen.

Cô ấy thản nhiên đặt túi tiền lên bàn. Tôi mở ra, thấy những tờ 500.000 đồng, xếp ngay ngắn.

“300 triệu. Nếu anh đi, anh cầm theo. Tôi không cần gì từ anh cả.”

Tôi nhìn cô ấy, lặng im. Rồi cô rút từ tệp giấy một bức ảnh.

Tôi cứng người.

Đó là ảnh tôi đang ngồi trong quán karaoke ôm eo một người phụ nữ khác – một đồng nghiệp tên Linh. Tôi biết hôm đó có camera, nhưng không ngờ ai đó đã chụp được.

Thảo nhìn tôi, ánh mắt không giận dữ, chỉ rã rời:

“Anh tưởng tôi không biết? Tôi biết từ ba tháng trước. Nhưng tôi không nói, vì tôi nghĩ mình sai. Tôi tiêu xài vô độ, tôi coi thường anh. Tôi nhận lỗi. Nhưng nếu anh dám ra đi như thế, anh là thằng hèn.”

Tôi nghẹn họng.

Thảo tiếp tục:

“Tôi không giữ anh. Nhưng nếu anh đi, bức ảnh này sẽ được gửi cho mẹ anh, công ty anh, và cả trường mẫu giáo của Bôm – nơi tôi đã lỡ dại đưa ảnh gia đình mình lên bảng tin. Anh có muốn con trai mình mang tiếng ‘bố ngoại tình’ không?”

Tôi cảm thấy như có ai bóp nghẹt ngực mình.

Tôi không biết mình giận, xấu hổ, hay sợ. Có thể là tất cả.

“Anh có ba lựa chọn:
Một – đi, cầm tiền, và chấp nhận hậu quả.
Hai – ở lại, và thay đổi. Cả hai ta cùng sửa sai.
Ba – biến đi ngay lập tức và để lại toàn bộ danh dự phía sau.”

Tôi câm lặng. Tôi chưa từng nghĩ Thảo có thể biết được bí mật ấy – và càng không nghĩ cô ấy lại chuẩn bị sẵn một kế hoạch khiến tôi không còn đường lùi.

Tôi nhìn đứa con trai ngủ say trên giường. Nhỏ bé, ngây thơ, chưa biết rằng bố mẹ nó đang ở bên bờ vực tan vỡ.

Tôi ngồi thẫn thờ trên ghế, nhìn cái túi vải đựng 300 triệu như thể nó là một cái bẫy. Và đúng là một cái bẫy thật – được giăng bởi một người đàn bà vừa thông minh, vừa đầy tổn thương.

Mấy hôm sau, tôi vẫn ở lại. Không vì tiền. Cũng không phải vì đe dọa. Mà vì ánh mắt của Bôm khi chạy về ôm lấy tôi sau buổi học: “Hôm nay bố đừng đi làm muộn nữa nhé, con đợi bố mãi.”

Tôi đã không đi. Nhưng kể từ hôm đó, căn nhà này không còn giống trước. Cả tôi và Thảo đều sống trong một sự căng thẳng im lặng. Không còn tiếng cãi vã, nhưng cũng không có tiếng cười.

Tôi bắt đầu thức dậy sớm, đưa con đi học, về sớm nấu cơm. Thảo cũng không còn khoe mấy món hàng hiệu hay check-in sang chảnh như trước. Cô ấy lặng lẽ hơn, dành nhiều thời gian cho Bôm, và… cho tôi.

Một lần, tôi bị sốt cao, cô ấy nấu cháo, lau người, đắp khăn mát – giống hệt như hồi mới cưới. Nhưng cả hai đều không dám nhắc lại chuyện cũ, như thể chỉ cần động vào sẽ bùng lên cơn giông mới.

Rồi một đêm, Thảo ngồi cạnh tôi, nói bằng giọng không cao không thấp:

“Anh biết không, cái ảnh kia không phải là tất cả.”

Tôi giật mình. Tưởng như đã qua, thì hóa ra không.

“Tôi thuê người theo dõi anh suốt gần 2 tháng. Tôi có đoạn ghi âm. Tôi có cả cuộc gọi anh nhắn nhủ Linh đừng lo, vì tôi ‘ngu lắm, không biết gì đâu’. Nhưng tôi không dùng chúng. Vì nếu tôi thật sự muốn ly hôn, thì đã không cần chờ anh làm đơn trước.”

Tôi cảm thấy nhục nhã. Tôi bối rối.

“Tôi đã từng muốn trả thù. Muốn làm anh mất việc, mất mặt, mất con. Nhưng rồi tôi nhận ra – nếu tôi làm thế, tôi khác gì anh? Khác gì một người chỉ biết tổn thương người khác để chứng minh mình không thua?”

Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi thấy Thảo… không phải là người phụ nữ sắc sảo quen dùng lời nói làm vũ khí nữa. Cô ấy yếu ớt, và… thật.

Tôi bắt đầu lại. Không phải để chuộc lỗi – mà vì tôi nhận ra mình đã bỏ qua một người vợ biết đau. Những điều tôi từng ghét ở Thảo – sự mạnh mẽ, tính áp đặt – đều bắt nguồn từ việc cô ấy phải gồng lên, phải đứng giữa một gia đình mà chồng thì lặng lẽ rút lui còn con thì quá nhỏ để hiểu chuyện.

Tôi dừng liên lạc với Linh. Tôi xin chuyển bộ phận, cắt mọi giao tiếp không cần thiết. Thảo xóa ảnh, xé giấy in. Cô ấy không còn giữ lại bằng chứng nào.

Nhưng nỗi đau thì vẫn còn đó, trong từng cái nhìn lặng im mỗi tối, trong cái cách cô ấy quay đi khi tôi định nắm tay, và trong cả những bữa cơm mà chúng tôi ngồi đối diện nhưng cảm giác như hai thế giới song song.

Một tối, sau khi Bôm ngủ, Thảo đặt lên bàn một tờ giấy – không phải đơn ly hôn, mà là một… hợp đồng.

“Quy ước sống cùng trong 1 năm”

Nội dung có vẻ đơn giản:
– Cả hai bên sẽ cố gắng tái tạo mối quan hệ vợ chồng.
– Trong 1 năm, nếu không còn tình cảm, sẽ ly hôn êm đẹp, không tranh chấp.
– Mọi thu nhập cá nhân tạm giữ riêng, không gộp quỹ chung.
– Không ai được phép ràng buộc người kia bằng quá khứ.

Cô ấy nhìn tôi, thản nhiên:

“Nếu sau 1 năm, anh vẫn không thể yêu lại tôi, thì tôi sẽ là người buông tay.”

Tôi ký.

Thời gian trôi đi. Những buổi tối chúng tôi dắt Bôm ra công viên nhiều hơn. Có lúc cô ấy cười, tôi giật mình. Cái cười ấy từng khiến tôi mê mẩn hồi mới yêu – giờ lại khiến tôi chua xót. Bởi tôi hiểu, tôi đã làm tổn thương người phụ nữ ấy quá nhiều.

Dần dần, Thảo không còn nói về cái hôm tôi phản bội. Cô cũng không nhắc đến 300 triệu, dù nó vẫn nằm nguyên trong két sắt – như một lời nhắc nhở.

Tôi từng định lấy số tiền đó mua cho cô một chiếc túi cô thích. Nhưng rồi lại thôi.

Một món quà không thể xoá sạch vết nứt, nếu người tặng vẫn chưa thật sự thay đổi.

Ngày đánh dấu tròn 1 năm kể từ hôm tôi ký vào bản “hợp đồng hôn nhân”, Thảo dậy sớm nấu món bún riêu tôi thích. Cô ấy đặt bát xuống trước mặt tôi, nói:

“Hết hạn rồi đấy. Anh chọn đi. Ở hay đi?”

Tôi nhìn cô ấy, rồi lấy từ túi áo một hộp nhỏ.

Không phải trang sức, không phải nhẫn.

Là một bức thư tay. Viết bằng chữ tôi run run trong nhiều đêm mất ngủ:

“Anh xin lỗi. Không phải vì bị phát hiện, mà vì đã từng không biết trân trọng em.
Nếu em còn có thể tha thứ – hãy cho anh một cơ hội để yêu lại từ đầu. Không phải vì con, không vì ràng buộc, mà vì chính em.”

Cô ấy đọc, cười nhẹ.

“Không cần viết thư. Chỉ cần anh nhớ: Đừng để tôi phải đưa anh thêm 300 triệu lần nữa.”

Căn nhà của chúng tôi vẫn vậy – nhỏ, đôi khi ngột ngạt, đôi khi đầy tiếng cười trẻ con. Nhưng lần này, không ai còn bước đi một mình nữa.

Vì tôi đã hiểu: Bí mật lớn nhất không phải là ảnh chụp, cũng không phải là đe dọa. Mà là người phụ nữ ấy – dù tổn thương, vẫn chọn tin tôi thêm một lần.

Và tôi – lần đầu tiên trong nhiều năm – không còn muốn đi đâu nữa.