Có những khoảnh khắc rực rỡ đến mức ta cứ ngỡ cuộc đời đã bước sang một trang mới – tươi sáng, đầy hy vọng. Nhưng chỉ cần một câu nói, một cái nhìn, hoặc một cái tát – tất cả có thể sụp đổ như lâu đài cát trước cơn sóng dữ.
Cô tên là Mai, 30 tuổi, trưởng phòng kinh doanh của một công ty công nghệ vừa lên sàn chứng khoán. Sau nhiều tháng trời ròng rã chạy đôn chạy đáo, thuyết phục từng đối tác, Mai cuối cùng cũng ký được hợp đồng chiến lược mang về cho công ty khoản lợi nhuận hơn 40 tỷ đồng. Sếp lớn bắt tay cô ngay giữa phòng họp, tuyên bố trước toàn thể công ty: “Phần thưởng xứng đáng cho công lao của Mai là 500 triệu đồng và ba tháng nghỉ dưỡng thai sớm.”
Mai không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Trong bụng cô, một sinh linh bé nhỏ đã được bốn tháng rưỡi tuổi. Cô vẫn đang đi làm bình thường, dù nhiều ngày phải thức khuya, ăn uống thất thường. Hôm nay, hợp đồng đã xong, cô về nhà, cho phép mình thở phào sau chuỗi ngày căng thẳng như dây đàn.
Căn nhà ở quận Tân Bình nơi Mai sống cùng chồng – Tuấn và mẹ chồng – bà Hương, có hai tầng, kiểu nhà ống, không rộng nhưng đủ tiện nghi. Tuấn là kỹ sư điện, công việc ổn định nhưng bận rộn. Mẹ chồng Mai là người phụ nữ Bắc, nghiêm khắc, tiết kiệm và đôi khi có phần xét nét.
Chiều hôm đó, ánh nắng đổ nghiêng qua ô cửa sổ, Mai nằm dài trên sofa phòng khách, tay đặt lên bụng, cảm nhận nhịp đạp khe khẽ của con. Trong lòng cô dâng trào niềm hạnh phúc. Bất giác, Mai cười – nụ cười của người vừa chiến thắng, vừa nhẹ nhõm.
Tiếng cửa mở cái két, bà Hương bước vào, tay xách túi rau muống còn ướt nước chợ. Thấy Mai nằm dài trên ghế, bà nhíu mày:
– Lại nghỉ làm nữa à?
Mai nhướng mắt, nửa đùa nửa thật:
– Dạ, công ty làm ăn không tốt, cho con nghỉ rồi. Chắc con ở nhà làm nội trợ thôi mẹ ạ.
Bà Hương đứng khựng lại, mắt tối sầm. Chưa kịp nói gì thêm, bà quăng túi rau lên bàn, bước tới phía sau lưng Mai rồi “bốp” – một cú tát như trời giáng trúng giữa lưng cô.
Mai choáng váng. Cô chưa kịp phản ứng thì nghe tiếng bà Hương quát lớn:
– Mang bầu có mỗi đứa con gái mà đã nằm ăn không rồi! Không mau đi giặt đồ, nấu cơm đi, chứ định ăn bám nhà này hả?
Cô chết lặng.
Bàn tay vẫn đang ôm lấy bụng – nơi đứa con gái bé nhỏ đang hình thành từng ngày – chợt siết lại. Cô cảm giác như cả cơ thể mình bị xé làm đôi, một nửa là cơn đau nơi lưng, nửa còn lại là cú sốc giáng thẳng vào tim.
Câu nói của bà Hương khiến cô rùng mình: “đứa con gái”. Nhưng làm sao bà biết? Mai và Tuấn chỉ vừa biết giới tính con cách đây ba hôm, sau buổi siêu âm định kỳ. Cả hai đã đồng ý sẽ giữ bí mật, chưa nói với bất kỳ ai, kể cả mẹ.
Cô quay sang nhìn bà, mắt mở lớn:
– Mẹ… sao mẹ biết… con là bé gái?
Bà Hương khựng lại, nhận ra mình đã lỡ lời, nhưng chỉ thoáng một giây. Bà quay mặt đi, giọng gắt:
– Biết thì sao? Có phải tôi mù đâu! Nhìn bụng dưới thấp, mặt con xạm thế kia thì gì ngoài con gái? Giỏi giang mà không đẻ được cháu trai thì cũng vô dụng!
Mai trân trối nhìn mẹ chồng. Lòng cô chợt nguội lạnh. Đằng sau ánh mắt ấy, có điều gì đó sâu hơn cả thành kiến. Không đơn thuần là suy đoán hay mê tín, mà như thể… bà đã biết trước.
Tối hôm đó, Tuấn đi làm về trễ. Mai không kể chuyện cho anh. Cô chỉ lặng lẽ lên phòng, nằm một mình, ôm bụng thì thầm với con: “Mẹ xin lỗi…”
Nhưng Mai không phải là người dễ bỏ qua. Sáng hôm sau, khi Tuấn ra khỏi nhà, cô quay sang nhìn thẳng vào bà Hương, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết:
– Mẹ à, con có điều muốn hỏi thật. Hôm qua mẹ nói con mang thai bé gái… Mẹ biết được từ ai?
Bà Hương lảng đi, giọng vẫn chua chát:
– Thì tôi đoán. Cô tưởng giấu được à?
Mai nhìn bà một lúc lâu, rồi quay đi. Trong đầu cô, hàng loạt suy nghĩ bắt đầu xâu chuỗi: Điện thoại Tuấn dạo gần đây luôn khóa vân tay. Máy tính cá nhân của cô từng thấy mẹ chồng lục lọi. Thậm chí có lần Mai phát hiện giấy siêu âm bị xê dịch trong ngăn tủ.
Cô bắt đầu nghi ngờ. Có gì đó không ổn.
Ba ngày sau cú tát ấy, Mai âm thầm thu thập manh mối. Cô không còn nằm dài hay tỏ ra nhàn rỗi như trước. Ngược lại, cô chăm làm việc nhà, nấu ăn, dọn dẹp, thậm chí còn chủ động giặt quần áo cho cả nhà. Mẹ chồng thì ngược lại, có vẻ hài lòng với sự “chuyển biến” của Mai, đôi khi còn buông lời tán thưởng lửng lơ:
– Phụ nữ là phải biết vị trí của mình. Chồng đi làm, vợ ở nhà chăm con, chăm nhà là tốt nhất rồi.
Nhưng bên trong, Mai như cái nồi áp suất đang sôi sùng sục. Bề ngoài, cô nhẫn nhịn. Bên trong, cô quan sát, lắng nghe từng chi tiết nhỏ. Một đêm, khi cả nhà đã ngủ say, cô lén vào phòng làm việc của Tuấn. Chiếc laptop của chồng vẫn khóa vân tay, nhưng cô để ý từ lâu – vân tay Tuấn có thể đọc được qua camera điện thoại cũ. Cô đã từng thấy anh đặt ngón cái như thế nào mỗi lần mở máy.
Sau vài lần thử, máy mở. Mai không có nhiều thời gian. Cô lục nhanh các thư mục gần đây, rồi bất ngờ thấy một file ảnh “SA_THAI_Con.jpg” trong thư mục scan tài liệu. Nhấp vào, cô chết sững – đó chính là hình ảnh siêu âm gần đây của cô. Ngày giờ khớp hoàn toàn. Điều lạ là file này được gửi từ một địa chỉ email lạ: huong1205@…
Mai kéo xuống, thấy một chuỗi email trao đổi. Trong đó, có tin nhắn từ mẹ chồng cô – chính bà Hương – gửi cho Tuấn:
“Mẹ nhờ đứa con bé bên phòng khám chụp lại kết quả. Mẹ có linh cảm từ đầu rồi. Là con gái. Đừng nói cho Mai biết. Để mẹ từ từ điều chỉnh suy nghĩ nó. Con phải hiểu: không có cháu trai, sau này nhà mình trắng tay.”
Mai ngồi phịch xuống ghế, tay ôm bụng. Nước mắt trào ra. Cô không biết điều nào đau hơn – sự phản bội âm thầm của mẹ chồng, hay sự im lặng đồng lõa của người chồng đầu gối tay ấp.
Sáng hôm sau, Mai không nói gì. Cô vẫn dậy sớm nấu ăn như bình thường, nhưng trong lòng đã có quyết định. Cô cần ra khỏi căn nhà này – không phải chỉ vì mình, mà vì con gái trong bụng. Đứa bé chưa chào đời đã bị đối xử như cái bóng thừa thãi.
Mai về quê thăm ba mẹ đẻ vào cuối tuần, lấy cớ cần không khí yên tĩnh. Ở đó, cô trải lòng mọi chuyện với mẹ ruột – người phụ nữ có đôi mắt giống cô đến kỳ lạ, nhưng mạnh mẽ hơn cô tưởng. Mẹ chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai con:
– Mẹ không nói con phải ly hôn. Nhưng mẹ biết con đủ thông minh để tự chọn điều tốt nhất. Đừng để con gái con lớn lên trong một mái nhà mà nó phải học cách sợ hãi từ trong bụng mẹ.
Một tuần sau, Mai trở lại nhà ở Sài Gòn. Trên tay cô là một phong bì và một va li nhỏ. Tuấn bước ra, hơi bất ngờ:
– Em về rồi à? Sao không nói anh ra đón?
Mai không trả lời, chỉ đặt phong bì lên bàn. Trong đó là bản sao kê tài khoản ngân hàng, có dấu mộc rõ ràng – chứng minh khoản thưởng 500 triệu từ công ty được chuyển vào tài khoản cá nhân của cô. Cùng đó là bản thông báo nghỉ việc có thời hạn – do chính cô yêu cầu, không phải bị “cho nghỉ” như cô đã nói đùa trước đó.
– Em không bị đuổi việc. Em đang nghỉ phép hưởng lương. Và… em biết tất cả – về chuyện mẹ và anh âm thầm lấy kết quả siêu âm của em.
Tuấn im lặng. Mắt anh đảo qua đảo lại như cố tìm cách chống chế. Nhưng Mai không chờ nghe anh nói.
– Em không trách anh, Tuấn à. Em chỉ buồn vì anh không bảo vệ được vợ con. Em không muốn con mình sinh ra và lớn lên trong một gia đình mà giá trị của nó bị định đoạt bởi giới tính.
– Em định đi đâu? – Tuấn hỏi, giọng nhỏ lại.
– Em sẽ về quê một thời gian. Để sinh con. Và nếu đến lúc đó anh vẫn không thay đổi, em sẽ nuôi con một mình.
Bà Hương bước ra từ nhà bếp, nghe đến đó thì đập tay lên bàn:
– Cô bỏ đi là vừa ý rồi! Loại đàn bà không biết sinh con trai, đi đâu cũng vô dụng!
Mai quay lại, ánh mắt không giận dữ, chỉ điềm đạm:
– Mẹ à, có một đứa con gái giỏi giang, độc lập và biết tự bảo vệ bản thân… mẹ có thấy vô dụng không?
Bà Hương ngớ người. Mai kéo va li ra khỏi cửa. Bước chân cô nhẹ tênh. Bên trong, đứa con gái nhỏ đạp nhẹ – như đang cổ vũ mẹ mình tiếp tục bước.
Cuộc sống không luôn như ý, và đôi khi, những người ta tin tưởng nhất lại là người khiến ta đau lòng nhất. Nhưng ngay trong nỗi đau ấy, cũng là nơi lòng can đảm được sinh ra – để một người mẹ dám đứng lên bảo vệ con mình, dù phải chống lại cả những điều xưa cũ.