Hook mở đầu:
Ở một vùng quê yên bình tại miền Trung, nơi người ta vẫn tin rằng “cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra”, một bí mật động trời cuối cùng cũng bị phơi bày – khi cô gái phát hiện người chồng mà cô đầu ấp tay gối suốt một năm… thật ra không phải chỉ có một người.
Tại làng Xuân Tâm, tỉnh Quảng Ngãi, có một gia đình nổi tiếng vì sự khéo léo, giỏi giang – đó là nhà ông Bảy Thọ, một lão nông có hai người con trai sinh đôi giống nhau như hai giọt nước: Phúc và Phước.
Phúc là anh, điềm đạm, trầm tính, là kỹ sư xây dựng vừa từ thành phố trở về quê lập nghiệp. Phước là em, nhanh nhẹn, tinh ranh, làm tài xế xe tải chở hàng Bắc – Nam. Dù hai người giống nhau đến kỳ lạ, nhưng tính cách lại khác biệt rõ rệt – người là biển lặng, người là sóng dữ.
Năm 2022, Phúc cưới Lan, cô giáo dạy mẫu giáo của làng – xinh xắn, nết na, nổi tiếng là “con nhà lành”. Đám cưới diễn ra rình rang, ai nấy đều trầm trồ vì đôi trai tài gái sắc. Sau đám cưới, Lan về làm dâu nhà ông Bảy. Cuộc sống của họ tưởng như êm đềm, hạnh phúc.
Phúc vẫn thường xuyên đi công trình, vắng nhà vài ngày, có khi cả tuần. Nhưng Lan không buồn – vì mỗi lần anh về, lại mang theo quà cáp, lời ngọt ngào và những đêm mặn nồng khiến cô chẳng hề nghi ngờ.
Chỉ có một điều hơi lạ… Những lần chồng ở nhà, đôi lúc Phúc bỗng trở nên “nóng nảy”, thô lỗ, yêu vội vàng như người khác hẳn. Lan có hỏi, thì anh chỉ cười gượng: “Làm công trình nhiều khi đầu óc căng lắm, em đừng để ý!”
Lan tin. Bởi cô tin tình yêu. Và tin người chồng mẫu mực của mình.
Một đêm mưa rả rích đầu tháng Tư, Lan trở mình thức giấc giữa khuya vì nghe tiếng động lạch cạch trong bếp. Cô bước ra – thấy một người đàn ông đang lom khom mở tủ lạnh. Cô cười khẽ:
– Khuya rồi mà anh còn đói à?
Người đó quay lại – gương mặt đúng là chồng cô, nhưng trong ánh đèn vàng lờ mờ, ánh mắt anh có gì đó rất… khác. Lạnh và lạ. Không nói lời nào, anh chỉ gật đầu rồi lặng lẽ lên giường nằm tiếp.
Sáng hôm sau, Lan hỏi chồng:
– Hôm qua anh ăn gì vậy?
Phúc ngơ ngác:
– Ăn gì đâu? Anh về lúc 5 giờ sáng mà?
Lan chết lặng. Cô lắp bắp:
– Vậy… tối qua là ai?
Gương mặt Phúc tối sầm lại. Anh không nói, chỉ nhìn Lan rất lâu rồi lặng lẽ bước ra sân. Cô cảm thấy rờn rợn – như thể một bàn tay vô hình vừa lật một góc màn bí mật.
Từ hôm đó, Lan bắt đầu để ý. Cô nhận ra những lần chồng về nhà chỉ sau vài ngày đi công trình – nhưng lại có dấu hiệu… không phải anh. Có lần anh quen món cô ghét, có lần anh đeo nhẫn cưới bên tay phải.
Cho đến một ngày, cô cố tình giả vờ đi công tác trên huyện ba ngày – rồi đêm hôm ấy lặng lẽ quay về.
Và cô thấy “Phúc” – đang ở trong phòng ngủ. Cùng cô. Nhưng sau một cuộc “ân ái” vội vàng, người đó quay đi, để lộ một vết sẹo nhỏ sau gáy mà cô chưa từng thấy. Rồi vô thức nói ra:
– Mai anh chạy chuyến sớm, em ngủ thêm nhé.
“Chạy chuyến”? Phúc là kỹ sư, không phải tài xế. Tim Lan như có ai bóp nghẹt.
Hôm sau, Lan đối mặt với chồng. Cô kể hết – và gằn giọng:
– Người đêm qua… là anh Phước, đúng không?
Phúc chết lặng. Anh không phủ nhận.
Giọng anh run run:
– Anh xin lỗi. Tụi anh… tụi anh làm chuyện này… từ ngày em mới cưới.
Lan gào lên:
– Tại sao? Tại sao hai người lại làm vậy với tôi?
Phúc cúi mặt:
– Vì Phước… yêu em từ trước. Nhưng nó nghĩ em sẽ không bao giờ chọn nó. Nó xin anh, chỉ một lần. Rồi… thành nhiều lần. Anh sai. Anh biết rõ chứ. Nhưng mỗi lần anh đi công trình, nó lén về… Mà em… không nhận ra.
Lan oà khóc. Một cảm giác nhơ nhớp, phản bội, lừa dối trùm lấy cô.
– Vậy… đứa bé trong bụng tôi là con ai?
Phúc chết trân. Lan đã mang thai. Cô vừa phát hiện cách đây một tuần.
Câu hỏi ấy… không ai dám trả lời.
Sau một năm chung sống hạnh phúc, Lan – cô giáo hiền lành ở làng Xuân Tâm – bàng hoàng phát hiện ra mình không chỉ có một người chồng. Hai anh em sinh đôi, Phúc và Phước, đã thay phiên nhau sống cùng cô dưới danh nghĩa… một người.
Giờ đây, cô đang mang thai. Nhưng đứa bé… là con của ai?
Lan nằm co mình trong phòng tối, đôi mắt đỏ hoe vì mất ngủ. Trong đầu cô xoáy vần câu hỏi không lời đáp: đứa bé là con ai?
Cô từng tin rằng cuộc hôn nhân của mình là một thiên đường. Giờ cô thấy như đang rơi vào địa ngục – bị lợi dụng, bị phản bội… không chỉ bởi một người đàn ông, mà bởi cả hai người ruột thịt.
Sáng hôm sau, Lan thu dọn quần áo, về nhà mẹ ruột ở xã bên. Không nói một lời với Phúc. Nhưng ông Bảy Thọ – cha của Phúc và Phước – sau khi biết chuyện, đích thân tìm đến xin gặp cô.
Ông run run châm điếu thuốc, rồi nói:
– Lan à… chuyện này… ba cũng chỉ mới biết. Tụi nó giấu ba. Nhưng lỗi không chỉ của tụi nó – là lỗi của cái nhà này. Nhà mà hai anh em sinh đôi được nuôi dạy mà không biết đâu là giới hạn.
Lan ngẩng đầu:
– Bác nghĩ… con phải làm gì bây giờ?
Ông Bảy rút trong túi ra một phong bì:
– Đây là kết quả xét nghiệm ADN tụi nó tự đi làm, sau khi con bỏ về. Chỉ cần lấy mẫu máu của đứa bé khi sinh… thì sẽ biết là con ai.
Lan không cầm lấy phong bì. Cô đáp, khô khốc:
– Nếu phải đợi sinh xong mới biết, thì chẳng phải… trong suốt thai kỳ, con phải sống trong một sự mơ hồ độc ác sao?
Ông Bảy không nói được gì nữa.
Một tuần sau, Phước chủ động tìm gặp Lan. Không còn vẻ ranh mãnh, anh cúi đầu thật thấp.
– Em ghét anh cũng được. Chửi anh, đánh anh… anh chấp nhận. Nhưng em đừng phá cái thai. Dù là con anh, hay con Phúc… thì nó vẫn là máu mủ của em. Còn tụi anh… không xứng.
Lan không nói gì. Chỉ lặng lẽ lấy từ túi ra một tờ giấy siêu âm: 12 tuần tuổi.
– Tôi không phá. Nhưng tôi cũng không chắc sẽ giữ đứa bé lại trong cuộc đời này.
Câu nói ấy khiến Phước gục đầu khóc như đứa trẻ.
Cô quay đi, lòng chênh vênh như con đò giữa sông.
Ba tháng sau, Lan chuyển dạ. Đứa trẻ ra đời – là một bé trai, kháu khỉnh, trắng trẻo. Nhưng ánh mắt của Lan không ánh lên niềm hạnh phúc – mà đầy hoài nghi.
Bệnh viện tỉnh thực hiện xét nghiệm ADN ngay hôm sau. Phúc và Phước đứng ngoài hành lang – cả hai đều thấp thỏm, như chờ một bản án. Người y tá bước ra, tay cầm phong bì:
– Kết quả đây. Mẹ cháu bé có thể là người nhận.
Lan mở phong bì, mắt dán vào dòng chữ:
“Quan hệ huyết thống: KHÔNG TRÙNG KHỚP với Phước.”
Cô ngước lên, nhìn Phúc – nước mắt rơi không kiểm soát. Nhưng lần này… không phải nước mắt đau đớn.
– Là anh… là anh thật rồi.
Phúc sững người, môi mấp máy:
– Anh xin lỗi… vì đã không bảo vệ em khỏi chuyện này. Nhưng từ nay trở đi… anh sẽ không để ai, kể cả em trai anh… làm tổn thương em nữa.
Phước quay đi, không nói một lời. Từ khoảnh khắc đó, anh biết… mình đã mất tất cả – cả người phụ nữ anh thầm yêu lẫn người cháu mà anh từng hy vọng là con.
Lan dọn về nhà Phúc sau hai tháng ở cữ bên ngoại – nhưng lần này, cô sống trong ngôi nhà riêng, cách nhà ông Bảy khoảng 300 mét. Phúc tự xây ngôi nhà nhỏ ấy để “bắt đầu lại từ đầu”.
Còn Phước… anh bỏ đi biệt xứ. Người làng đồn rằng anh lên biên giới làm việc, có người lại bảo anh đã sang Lào chạy xe thuê. Không ai rõ, chỉ biết từ ngày đó, người ta không còn thấy bóng anh ở làng Xuân Tâm.
Thỉnh thoảng, Lan nhìn con trai – đôi mắt nó giống hệt cha nó. Nhưng có lúc cô vẫn rùng mình, vì trong những đêm yên ắng, cô thấy… trong gương phòng ngủ, một người đàn ông đang nhìn mình – và không chắc đó là Phúc hay Phước.
Bởi lẽ, thứ giống nhau nhất giữa hai người… không phải gương mặt, mà là sự ám ảnh cô sẽ mang theo suốt đời.
Câu chuyện của Lan trở thành điều cấm kỵ trong làng – không ai dám nhắc tới. Nhưng người ta vẫn kể với nhau trong những đêm gió thổi, rằng có một người phụ nữ lấy chồng sinh đôi… và suốt đời không biết nên hận ai hơn.
Bởi có những sự thật, nếu biết sớm… sẽ cứu lấy một cuộc đời. Nhưng nếu biết muộn… sẽ giết chết cả niềm tin.