Vừa khoe mua được căn hộ 5 tỷ, vợ tôi bỗng tái mét chỉ sau 3 ngày vì một biến cố bất ngờ…”
“Anh Lâm! Em chụp cái góc bếp này rồi post lên nhóm bạn nhé? Trời ơi, nhìn sang thế này cơ mà!”
Ngọc – vợ tôi – mắt sáng rực như trẻ con được quà. Em dạo quanh căn bếp mới với từng bước chân rón rén, như sợ chạm vào điều gì đó mộng mị sẽ vỡ tan. Mà cũng phải thôi – căn hộ này đâu chỉ là nhà. Với em, đó là giấc mơ thành hình. Với tôi, là lời khẳng định cho chặng đường dài đổ mồ hôi nước mắt.
Căn hộ nằm ở quận 2, trong một khu chung cư cao cấp mới bàn giao. 5 tỷ – con số không hề nhỏ, nhưng sau gần 10 năm làm việc cật lực trong ngành bất động sản, xoay xở đầu tư, vay mượn và tiết kiệm, tôi đã đủ sức mang lại cho gia đình mình một chốn đi về xứng đáng.
“Chụp đi em,” tôi cười, “mà nhớ ghi rõ là nhà mình nhé, không lại bị bảo đi thuê chụp sống ảo.”
Ngọc cười lớn, tiếng cười trong trẻo vang khắp căn phòng còn thơm mùi sơn mới. Tôi ngồi xuống chiếc ghế sofa da trắng vừa mua hôm qua, nhìn quanh căn hộ rộng hơn 100 mét vuông, ánh sáng tràn ngập nhờ hệ cửa kính lớn. Phòng khách nối liền với bếp theo phong cách mở, nội thất hiện đại theo tông gỗ và be ấm cúng. Mọi thứ như bước ra từ tạp chí kiến trúc.
Chúng tôi đã dọn vào từ 3 ngày trước, và mọi thứ đều hoàn hảo – cho đến sáng hôm nay.
Buổi sáng thứ tư ở nhà mới bắt đầu bằng tiếng gõ cửa.
Két… két… két…
Tôi đang trong phòng làm việc thì nghe tiếng động lạ. Như thể có ai đó dùng móng tay cào nhẹ lên cánh cửa chính.
Ban đầu tôi tưởng mình tưởng tượng, nhưng rồi tiếng đó tiếp diễn đều đều, không quá mạnh nhưng đủ khiến người nghe rợn tóc gáy.
Ra mở cửa – không ai cả.
Tôi nhìn quanh hành lang, chỉ thấy ánh đèn vàng dịu, vài chậu cây cảnh được ban quản lý đặt xen kẽ giữa các căn. Không khí buổi sáng tinh khôi, chẳng có gì bất thường. Tôi khẽ nhún vai, quay vào.
“Có ai ngoài cửa không anh?” Ngọc hỏi khi tôi bước vào.
“Không. Chắc gió lùa làm động cái gì đó.”
Tôi lờ đi cảm giác lăn tăn, nhưng Ngọc thì không. Từ buổi trưa hôm đó, cô ấy cứ ngồi trầm ngâm, tay siết lấy chiếc vòng đá phong thuỷ mẹ tặng hôm chuyển nhà. Mắt lơ đãng, như không tập trung.
Tối, tôi phát hiện Ngọc ngồi một mình ở ban công, mắt đỏ hoe.
“Em sao vậy?”
“…Anh có tin vào điềm báo không?”
Tôi chau mày. “Chuyện gì?”
Ngọc im lặng. Rồi em kể.
Ba đêm liên tiếp, em mơ cùng một giấc mơ. Căn hộ của chúng tôi… không phải của riêng chúng tôi. Trong mơ, có một người phụ nữ đứng ở cuối hành lang, tóc dài xõa, mặc áo trắng, cứ nhìn chằm chằm vào cửa nhà. Không nói, không cử động – chỉ đứng đó. Còn em, trong mơ, lúc nào cũng cảm thấy như bị theo dõi.
“Anh thấy lạ không?” – Ngọc run rẩy – “Căn hộ mình đẹp như vậy mà chủ cũ bán gấp. Lại rẻ hơn giá thị trường. Anh có hỏi tại sao không?”
Tôi thoáng giật mình. Đúng là giá này rẻ bất ngờ – nếu không có mối quen trong ngành, tôi cũng không tin là thật. Nhưng khi hỏi môi giới, họ chỉ bảo “do gia đình đi nước ngoài định cư, cần bán nhanh”.
Lúc đó, tôi vui quá nên không nghĩ nhiều.
Đêm hôm đó, tôi mất ngủ.
Tôi bật dậy lúc 2 giờ sáng, cảm giác như ai đó đang thì thầm trong tai mình. Nhưng khi tôi quay sang, Ngọc vẫn ngủ. Tấm rèm cửa sổ nhẹ rung trong gió. Mọi thứ yên tĩnh… một cách bất thường.
Tôi đi ra bếp uống nước. Và khi nhìn vào tấm gương gần tủ lạnh, tôi suýt đánh rơi ly.
Sau lưng tôi – phản chiếu trong gương – có bóng một người phụ nữ.
Tôi quay phắt lại. Không có ai.
Gương… có thể phản ánh ánh sáng từ hành lang? Không thể. Cửa nhà đang đóng kín, tôi đã kiểm tra ổ khoá khi đi ra.
Lần đầu tiên trong nhiều năm, tôi thấy lạnh sống lưng thực sự.
Sáng hôm sau, khi tôi vừa bước ra cửa để đi làm, cô hàng xóm kế bên – chị Tuyết – bắt chuyện. Người phụ nữ khoảng gần 40, nhìn hiền lành, nói nhỏ nhẹ:
“Em mới chuyển đến hả? Mấy hôm rồi chị bận, chưa chào hỏi được.”
Tôi đáp lại vui vẻ. Nhưng rồi chị Tuyết đột nhiên hạ giọng:
“Căn hộ đó… em mua thật à? Không phải thuê lại?”
Tôi ngạc nhiên. “Vâng, mua hẳn chị ạ. Có vấn đề gì không?”
Chị Tuyết nhìn tôi, lưỡng lự vài giây. Rồi khẽ thở dài:
“Trước đây căn đó có người ở. Một cô gái làm nghề tự do. Hồi dịch bệnh… cô ấy mất trong chính căn đó, mà gần một tuần sau người ta mới phát hiện. Họ giấu chuyện này kỹ lắm. Lúc bán lại chắc là không nói rõ.”
Tôi chết lặng.
Trở về nhà, tôi thấy Ngọc ngồi co ro ở góc ghế, hai mắt vô hồn.
Tôi lao đến. “Em sao vậy?”
Ngọc nhìn tôi, giọng run lên:
“Cô ấy… đêm qua… đứng ngay đầu giường mình.”
Tôi chưa bao giờ thấy Ngọc như vậy.
Cô ấy luôn là người phụ nữ bản lĩnh, mạnh mẽ – dẫu là dân thiết kế nội thất nhưng tính khí lại rắn rỏi chẳng kém gì tôi. Vậy mà giờ đây, người ngồi trước mặt tôi – tái mét, môi tím tái, hai bàn tay run rẩy – như thể vừa từ cơn ác mộng tỉnh dậy.
Nhưng đây… không phải mơ.
Ngọc nói trong đêm, cô ấy thức giấc vì tiếng ai đó nức nở rất khẽ. Ban đầu tưởng là âm thanh từ phòng nào vọng lại, nhưng rồi… khi mở mắt, cô thấy rõ – một người phụ nữ, mái tóc dài rũ rượi, đứng cuối giường, mặt úp xuống, toàn thân trắng toát như tan vào bóng đêm.
“Em không thể cử động, không thể hét. Cô ta cứ đứng đó… rồi từ từ cúi đầu lên.”
Tôi siết chặt tay Ngọc, mà lòng thì lạnh ngắt.
Tôi không phải là người mê tín. Nhưng có những thứ, khoa học không thể giải thích. Từ tiếng cào cửa, hình bóng trong gương… đến chuyện người hàng xóm nói… tất cả đang xâu chuỗi thành một thứ gì đó rất rõ ràng: căn hộ này không bình thường.
Tôi quyết định xin nghỉ làm, bắt đầu tìm hiểu kỹ hơn về căn hộ. Mặc dù trước khi mua đã xem sổ hồng, giấy tờ đầy đủ, nhưng tôi quay lại hỏi người môi giới tên Trung – người đã bán căn này cho tôi.
Gặp tôi ở quán cà phê gần khu chung cư, Trung có vẻ không bất ngờ.
“Anh biết rồi đúng không?” – Tôi hỏi thẳng.
Trung thở dài. “Em xin lỗi. Em chỉ là người làm công ăn lương. Chủ nhà cũ yêu cầu không được nói gì về chuyện đó… Thật ra, cô gái đó tên là Mai – sống một mình ở đó khoảng gần 2 năm. Trong đợt dịch căng nhất, cô ấy mất vì đột quỵ. Nhưng vì giãn cách, không ai phát hiện ra cho đến khi mùi bốc lên…”
Tôi nuốt khan. Trung tiếp tục:
“Có tin đồn là trước khi mất, Mai từng đăng lên mạng những dòng rất kỳ lạ. Cô ấy nói cảm thấy có người luôn dõi theo mình, có lúc còn thấy ‘bản sao’ của chính mình lướt qua gương. Bạn bè nghĩ cô ấy trầm cảm do ở một mình. Nhưng sau này, vài người thuê căn hộ lại cũng kể có chuyện kỳ lạ, nên chủ nhà quyết định bán nhanh.”
Tôi hỏi: “Có ai từng điều tra hay mời thầy đến xem chưa?”
Trung lắc đầu. “Chủ nhà cũ không tin mấy chuyện đó. Cứ nghĩ bán đi là xong.”
Tối hôm đó, tôi quyết định làm điều mà trước đây tôi sẽ cười khẩy nếu ai nhắc tới – tôi tìm một người “thầy” chuyên xem phong thủy và tâm linh, qua giới thiệu của chị Tuyết hàng xóm.
Thầy tên Tâm – khoảng gần 60 tuổi, dáng người nhỏ, ánh mắt sắc và giọng nói trầm đều. Vừa bước vào căn hộ, thầy đã dừng lại ngay cửa chính, nhíu mày.
“Có người từng chết ở đây. Không siêu thoát.”
Câu nói khiến lưng tôi toát mồ hôi lạnh.
Thầy Tâm đi quanh nhà, tay cầm bó nhang nhỏ cháy âm ỉ. Khi đến gần chiếc gương lớn gần bếp, nơi tôi từng thấy hình bóng kỳ lạ, thầy dừng lại lâu nhất.
“Nơi này là điểm nối. Có thể là nơi cuối cùng người đó nhìn thấy chính mình… Cô ấy vẫn quanh quẩn, chưa rời đi.”
Tôi lặng người.
Thầy làm lễ ngay trong đêm, bày đàn cúng nhỏ, tụng chú siêu độ, thắp đèn và rải muối ở bốn góc căn hộ. Suốt buổi lễ, Ngọc ngồi im, mắt nhắm nghiền, như trút được phần nào sợ hãi đã đè nặng mấy ngày qua.
Khi buổi lễ kết thúc, thầy nói khẽ:
“Chưa chắc đã xong. Nhưng ít nhất, linh hồn ấy biết có người đang lắng nghe.”
Ba ngày sau, không còn tiếng gõ cửa. Không còn hình bóng phản chiếu kỳ lạ. Ngọc ngủ yên giấc lần đầu tiên sau gần một tuần vật vờ vì ác mộng.
Căn hộ vẫn vậy – yên tĩnh, đẹp đẽ, ánh sáng chan hòa. Nhưng tôi biết, có một điều gì đó đã thực sự thay đổi.
Chúng tôi đặt một bát nhang nhỏ trên kệ, nơi góc bếp gần gương – không phải vì mê tín, mà như một lời xin lỗi, một lời tiễn đưa cho một linh hồn chưa kịp nói lời cuối.
Tôi tìm được trang cá nhân cũ của cô gái tên Mai. Vẫn còn đó vài dòng chia sẻ cuối cùng:
“Có những ngày, tôi nghe thấy tiếng mình trong một căn phòng trống. Có những đêm, tôi thấy gương cười khi tôi không cười…”
Tôi lặng người đọc đi đọc lại, rồi đóng máy.
Một tháng sau, căn hộ thực sự trở thành tổ ấm của chúng tôi. Mỗi sáng, Ngọc chăm sóc chậu cây trên ban công, bếp thơm mùi cà phê, tiếng nhạc nhẹ vang lên từ chiếc loa nhỏ.
Không còn điều gì bất thường nữa.
Nhưng đôi khi, vào những đêm gió mạnh, tôi vẫn nghe thấy gì đó – như tiếng ai đó bước thật nhẹ trong hành lang ngoài cửa.
Tôi không còn sợ. Chỉ khẽ nói trong đầu:
“Nếu cô vẫn còn ở đây… thì cũng xin cứ yên tâm. Chúng tôi sẽ sống tốt. Và nhớ cô không bị lãng quên.”