“Em cho anh mượn 500 triệu được không? Anh cần đưa cho cô ấy… nuôi con.”
Câu nói vang lên giữa căn bếp ấm áp của gia đình, khiến tôi như chết lặng. Chồng tôi – người từng thề non hẹn biển, giờ lại đứng đó, xin tiền tôi để chu cấp cho con riêng với người tình.
Trời Hà Nội vào cuối tháng Mười, lạnh se sắt. Tôi – Thu Hà – đang đứng nấu bữa tối trong căn nhà nhỏ ở quận Thanh Xuân, nơi hai vợ chồng và con gái 5 tuổi của tôi, bé Gấu, sống bình yên suốt bao năm qua.
Chồng tôi – Tuấn – là kỹ sư xây dựng, thường xuyên đi công trình. Tôi làm kế toán tại một công ty tư nhân, thu nhập ổn định. Sau bao năm vất vả tích góp, chúng tôi vừa trả xong căn nhà này cách đây 6 tháng. Những tưởng, sau bao nhiêu giông bão, cuộc sống đã bắt đầu dễ thở hơn một chút.
Nhưng rồi, buổi tối hôm đó, mọi thứ đổ vỡ chỉ bằng một câu nói.
Tuấn bước vào bếp, vẻ mặt đăm chiêu, tay mân mê chiếc điện thoại. Anh nhìn tôi một lúc lâu, rồi thở dài.
– Hà này, anh… anh có chuyện muốn nói.
Tôi dừng tay, lau vội dầu mỡ bám trên áo, nhìn anh.
– Có chuyện gì vậy?
Tuấn ngập ngừng một lát rồi nói, như thể phải cố ép từng chữ ra khỏi miệng:
– Anh cần mượn em 500 triệu. Anh… anh cần chu cấp cho con riêng… của anh và Nhung.
Tôi chết lặng. Cái muôi đang cầm trên tay rơi xuống sàn, phát ra tiếng “cạch” khô khốc.
– Gì cơ? – Tôi hỏi lại, giọng run lên.
Tuấn cúi đầu, giọng lí nhí như một đứa trẻ mắc lỗi:
– Là Nhung – cô ấy có thai khi anh đi công trình ở Quảng Ninh năm ngoái. Anh… anh không biết cho đến khi cô ấy sinh. Giờ cô ấy yêu cầu anh có trách nhiệm. Cô ấy không kiện, chỉ yêu cầu anh hỗ trợ 500 triệu để nuôi con trong 5 năm đầu.
Tôi không biết nên cười hay nên khóc. Vậy là trong những tháng ngày tôi ở nhà chăm con, vun vén từng đồng, thì anh lại sống những tháng ngày “công trình” cùng người đàn bà khác?
Tôi đứng im. Tim như có ai bóp nghẹt.
– Anh định xin tôi 500 triệu, để chu cấp cho con riêng của anh với người tình? – Tôi hỏi lại, từng chữ rõ ràng.
Tuấn gật đầu, như không còn cách nào khác.
Tôi nhìn anh, cười nhạt:
– Còn tôi và con gái anh thì sao? Anh định để chúng tôi sống thế nào?
– Anh không định bỏ mẹ con em. Anh chỉ… không muốn đứa trẻ kia khổ. Dù sao nó cũng là con anh.
Tôi gật đầu, bước ra khỏi bếp. Đứng ở ban công, gió lạnh lùa vào mặt tôi buốt giá. Lòng tôi như tê dại.
Sáng hôm sau, tôi xin nghỉ làm, đưa Gấu đến nhà bà ngoại, rồi quay về nhà đối mặt với chồng.
Anh ngồi sẵn ở bàn, ánh mắt mệt mỏi, gương mặt hốc hác.
Tôi đặt trước mặt anh một phong bì màu vàng.
– Đây là 500 triệu anh muốn. Nhưng đổi lại, tôi cần anh ký vào tờ đơn này.
Tuấn mở ra – là đơn ly hôn.
– Hà! Em… em nói thật à?
– Anh xin tiền tôi để nuôi con riêng. Tôi không cấm. Nhưng đừng mong tôi tiếp tục sống với một người đàn ông không xứng đáng làm chồng. Tôi cho anh tiền. Và tôi cũng cho mình sự tự do.
Tuấn im lặng. Gương mặt tái đi. Anh run run nói:
– Anh sai. Nhưng… em không thể tha thứ cho anh sao?
Tôi nhìn anh thật lâu. Rồi trả lời, nhẹ tênh:
– Tha thứ thì được. Nhưng sống cùng thì không. Có những vết nứt, dù có hàn lại, cũng không bao giờ như cũ.
Anh cúi gằm, không nói thêm lời nào.
Tối hôm đó, tôi nằm cạnh con, nhìn gương mặt ngây thơ của bé mà lòng đau như cắt. Tôi đã từng tin rằng hôn nhân là nơi bình yên nhất. Nhưng hóa ra, đôi khi nó chỉ là một tòa nhà xiêu vẹo, mà mình cố sống trong đó, đến khi nó sụp đổ.
Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Và tôi biết, ngày mai, tôi sẽ là một người mẹ đơn thân. Nhưng ít ra, tôi còn có lòng tự trọng. Và tôi không bao giờ để con gái mình lớn lên trong một mái nhà đầy giả dối.
Sau buổi sáng đó, tôi dọn dẹp lại nhà cửa, thu xếp vài bộ đồ cho hai mẹ con, rồi ôm bé Gấu về nhà ngoại. Mẹ tôi không hỏi gì nhiều, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt xót xa. Bà biết, khi một người phụ nữ quyết định rời đi trong im lặng, nghĩa là cô ấy đã chịu đủ rồi.
Ba tuần sau, đơn ly hôn hoàn tất. Tuấn không phản đối, chỉ lặng lẽ ký tên. Tôi nhường căn nhà cho anh, vì không muốn con gái phải sống trong ký ức cũ. Tôi chuyển ra thuê một căn chung cư nhỏ gần công ty, bắt đầu lại từ đầu – không chồng, không nhà, chỉ có tôi và con.
Thời gian đầu, Gấu hỏi bố liên tục. Tôi không biết phải trả lời thế nào, chỉ bảo:
– Bố đi làm xa, lâu mới về.
Nhưng con nít không ngây thơ mãi. Một lần, bé nhìn tôi rồi nói:
– Mẹ khóc trong nhà tắm, chắc bố mẹ giận nhau rồi.
Tôi ôm con vào lòng, thì thầm:
– Mẹ không khóc vì bố. Mẹ khóc vì thương con. Nhưng từ giờ, mẹ sẽ mạnh mẽ hơn.
Cuộc sống mới không dễ dàng. Vừa làm mẹ, vừa đi làm, vừa lo mọi thứ một mình khiến tôi nhiều lần kiệt sức. Nhưng rồi, tôi bắt đầu học cách tự dựa vào mình – học nấu ăn giỏi hơn, học cách sửa đồ điện, tự mang xe đi bảo dưỡng, thậm chí còn học thêm tài chính online buổi tối để sau này có thể đầu tư.
Một năm trôi qua.
Tôi không còn là Thu Hà – cô kế toán hiền lành chỉ biết về nhà đúng giờ nữa. Giờ tôi là Thu Hà – người phụ nữ biết điều mình muốn, biết bảo vệ bản thân và con gái. Gấu cũng lớn hơn, hiểu chuyện hơn. Con không hỏi về bố nhiều nữa. Thay vào đó, mỗi tối lại chúc tôi ngủ ngon và nói: “Mẹ là siêu nhân của con.”
Và rồi một chiều thứ Bảy tháng Tư, khi tôi đang đón con từ lớp học vẽ về, thì thấy Tuấn đứng trước cửa nhà trọ.
Anh khác hẳn – gầy hơn, tóc lơ thơ bạc. Trong tay là một túi trái cây và một món quà nhỏ.
– Anh có thể vào không? – Anh hỏi.
Tôi gật đầu, dẫn anh vào nhà. Gấu reo lên: “Bố!”
Cả nhà ăn tối cùng nhau, lần đầu tiên sau hơn một năm. Tuấn trò chuyện với con bằng ánh mắt trìu mến, nhưng thi thoảng lại liếc nhìn tôi. Khi Gấu ngủ, anh mới ngồi lại, thở dài.
– Anh xin lỗi.
Tôi im lặng.
– Hà, từ ngày em đi, anh mới biết mình mất gì. Anh có thể sống thiếu nhiều thứ – tiền bạc, nhà cửa – nhưng thiếu em và con, anh như người rỗng ruột.
Tôi ngước nhìn anh. Bình thản.
– Muộn rồi, Tuấn ạ. Anh đã chọn rồi. Và tôi cũng vậy.
– Em không thể cho anh một cơ hội sao? Anh đã kết thúc với Nhung. Anh muốn quay về.
Tôi nhìn anh – người đàn ông từng là cả thanh xuân của mình. Nhưng lòng đã không còn cảm giác gì. Chỉ còn thương hại và tiếc nuối.
– Tôi không còn là người phụ nữ của năm đó nữa. Cũng không còn là người từng sẵn lòng tha thứ. Giờ tôi là mẹ đơn thân. Là người phụ nữ độc lập. Và tôi không cần anh nữa.
Tuấn cúi đầu. Anh biết, không còn gì cứu vãn.
Tôi đứng dậy, tiễn anh ra cửa. Trước khi đi, anh hỏi:
– Em có hối hận không?
Tôi mỉm cười:
– Có. Tôi hối hận vì đã không rời đi sớm hơn.
Rồi khép cánh cửa lại – nhẹ nhàng, dứt khoát.
Thời gian sau, tôi bắt đầu viết blog chia sẻ về cuộc sống mẹ đơn thân. Những dòng tâm sự thật lòng của tôi bất ngờ được nhiều người quan tâm. Tôi mở một kênh YouTube nhỏ, chia sẻ về cách cân bằng giữa công việc và nuôi con, về cách quản lý tài chính sau ly hôn, về lòng tự trọng và phục hồi sau phản bội.
Cuộc sống tôi dần tốt lên – không giàu sang, nhưng đủ đầy. Tôi và Gấu vẫn thường đi chơi cuối tuần, đọc sách trước giờ ngủ, và mỗi năm cùng nhau trồng một chậu cây mới để kỷ niệm “ngày hai mẹ con bắt đầu lại”.
Tôi không cần một người đàn ông để hoàn thiện mình nữa. Tôi tự hoàn thiện mình, và dạy con gái mình cũng mạnh mẽ như thế.
Có những cơn giông đến để cuốn đi những điều mục nát. Và khi giông qua rồi, ánh nắng lại rất trong.