L/ừ/a mẹ đi khám, con gửi thẳng mẹ vào viện dưỡng lão,rồi ch/i/ế/m 3 căn nhà. 1 tháng sau bà khiến họ s/ố/c nặng

“Cả xóm bàn tán xôn xao khi bà Cúc – người từng đứng đầu tổ phụ nữ phường, nổi tiếng nghiêm khắc – lại bị chính con trai ruột mình ‘lừa’ đi khám bệnh rồi đưa thẳng vào viện dưỡng lão.

Nhưng điều khiến mọi người sốc nặng nhất, là một tháng sau, bà Cúc quay lại – không chỉ với sức khỏe hồi phục, mà còn nắm trong tay bằng chứng khiến cả ba đứa con không dám ngẩng đầu lên nhìn hàng xóm nữa…”

Bà Cúc sống cùng con trai út – Tùng – tại ngôi nhà mặt phố ở quận Hai Bà Trưng. Hai căn nhà khác nằm ở Gia Lâm và Đống Đa, đều do vợ chồng bà tích góp suốt cả đời. Chồng mất từ sớm, một tay bà nuôi 3 con khôn lớn.

Bà vốn là người tiết kiệm, khắt khe nhưng thương con cháu. Tài sản bà nắm giữ – ba căn nhà – trở thành thứ mà các con “ngấm ngầm để mắt đến” từ lâu, dù bề ngoài luôn tỏ ra hiếu thảo.

Tùng là người có vẻ ngoài đạo mạo, làm nghề kinh doanh tự do, nhưng đang nợ nần chồng chất. Sau nhiều lần gạ gẫm mẹ sang tên nhà không thành, hắn bàn với vợ lên kế hoạch đưa bà vào viện dưỡng lão.

“Mẹ dạo này trí nhớ không còn tốt, hay đi lạc, lẩm bẩm suốt ngày. Mình cứ nói đưa mẹ đi khám, rồi làm hồ sơ đưa thẳng vào dưỡng lão tư. Ở đó sạch sẽ, mình lại đỡ gánh nặng.” – Tùng nói với vợ trong một buổi tối tính toán sổ nợ.

Sáng hôm đó, Tùng nhẹ nhàng nói với mẹ:

– Mẹ ơi, con đặt lịch khám tổng quát ở bệnh viện lớn. Mẹ ráng đi khám cho yên tâm nha.

Bà Cúc dù hơi mệt nhưng vẫn đồng ý, nghĩ đơn thuần là con lo lắng cho sức khỏe mình. Nhưng thay vì vào bệnh viện, Tùng đưa bà tới một trung tâm dưỡng lão cao cấp ở ngoại thành, đã làm sẵn hồ sơ.

Tại đây, viện trưởng – người từng quen biết với Tùng qua mối quan hệ làm ăn – gật đầu:

– Mẹ anh có dấu hiệu sa sút trí tuệ nhẹ. Bọn tôi sẽ chăm sóc bà cẩn thận.

Bà Cúc gào lên khi biết sự thật:

– Các người lừa tôi! Tôi đâu có mất trí! Tôi muốn về nhà!

Nhưng mọi thứ đã sắp đặt. Tùng để lại một số tiền, ký ủy quyền tạm thời và bỏ đi.

Chỉ một tuần sau, Tùng lặng lẽ đem toàn bộ giấy tờ nhà của mẹ – từng cất trong ngăn tủ khóa – đi công chứng giả mạo chữ ký, sang tên cho mình một căn nhà. Hai căn còn lại, hắn bàn với chị gái là Hằng, người từng ghen tỵ vì mẹ sống cùng em út.

Hằng, ban đầu còn ngần ngại, nhưng khi nghe Tùng thuyết phục:

– Mẹ già rồi, bà chẳng sống bao lâu nữa. Mình giữ trước cho chắc. Đợi bà mất, lại tranh nhau thì xấu mặt.

Cuối cùng, Hằng cũng đồng ý ký tên cùng Tùng thực hiện chuyển nhượng hai căn nhà còn lại dưới danh nghĩa “phân chia tài sản thừa kế theo thỏa thuận”.

Trái với kỳ vọng của Tùng, bà Cúc không hề suy sụp.

Ở viện dưỡng lão, bà được chăm sóc bài bản. Bác sĩ kết luận không hề có dấu hiệu mất trí nhớ, chỉ bị suy nhược do tuổi già và stress.

Một cô điều dưỡng trẻ tên Hà – người từng nghe bà Cúc kể về ba căn nhà và các con – âm thầm giúp bà liên hệ luật sư qua người quen. Sau khi xác minh giấy tờ, luật sư phát hiện có nhiều dấu hiệu bất thường trong thủ tục sang tên, đặc biệt là chữ ký của bà trên các văn bản không trùng khớp với chữ ký thật.

Họ bắt đầu thu thập bằng chứng.

Một buổi chiều, Tùng đang ngồi ở quán cà phê thì nhận được cuộc gọi từ luật sư:

– Chúng tôi đại diện cho bà Cúc – mẹ ruột anh. Chúng tôi đề nghị anh có mặt tại văn phòng để làm rõ về việc sang tên bất hợp pháp ba căn nhà.

Tùng hoảng loạn. Hắn vội gọi cho chị gái và anh cả, nhưng mọi chuyện đã muộn.

Một tháng sau ngày bị đưa vào dưỡng lão, bà Cúc trở lại Hà Nội, bước ra khỏi chiếc xe ô tô sang trọng, đi cùng một luật sư và một người quay phim. Hàng xóm đổ ra xem, mắt tròn mắt dẹt.

Bà Cúc chỉ thẳng vào mặt Tùng trước cổng nhà:

– Tao chưa chết đâu, mà tụi mày đã vội chia phần rồi!

Ngày bà Cúc quay lại, cả khu phố như náo loạn. Một số người còn lấy điện thoại quay lại cảnh bà đứng trước cửa nhà mặt phố, quát lớn:

– Nhà này chưa có ai chết, mà các người đã sang tên đổi chủ! Làm con mà bất nhân như thế à?

Tùng tím mặt, cố giữ bình tĩnh nhưng mồ hôi đổ ra như tắm. Bên cạnh là luật sư trẻ, nghiêm nghị nói:

– Chúng tôi đã gửi đơn yêu cầu tạm đình chỉ mọi giao dịch liên quan đến ba căn nhà. Việc giả mạo chữ ký, lừa người già sang tên tài sản, là vi phạm pháp luật nghiêm trọng.

Hằng – chị gái của Tùng – từ quận Đống Đa chạy tới, chưa kịp thở đã bị bà Cúc nhìn chằm chằm:

– Con cũng là phận đàn bà, sao lại đi tiếp tay với em trai lừa mẹ? Lúc ba con còn sống, ông ấy dặn con phải thay ông chăm lo cho mẹ cơ mà!

Hằng cúi đầu, mắt rơm rớm. Người hàng xóm thì thào:

– Trời đất, hóa ra bà cụ vẫn minh mẫn. Mấy đứa con đúng là tham quá, chưa chết mà đã tranh của.

Tại văn phòng luật sư, bà Cúc cung cấp đầy đủ chữ ký gốc của mình từng dùng trong các giấy tờ cũ. Kết quả giám định cho thấy: chữ ký trong hồ sơ sang tên ba căn nhà hoàn toàn là giả.

Ngoài ra, luật sư còn lấy lời khai từ điều dưỡng Hà – người chứng kiến tâm lý và sức khỏe ổn định của bà Cúc tại viện dưỡng lão. Bác sĩ chuyên môn cũng xác nhận: không có dấu hiệu sa sút trí tuệ vào thời điểm bị đưa đi.

– Vậy là mẹ hoàn toàn có đủ năng lực hành vi dân sự, không thể có chuyện tự nguyện ký giao tài sản được – luật sư kết luận.

Dưới sức ép của hàng xóm và luật pháp, Tùng buộc phải có mặt tại cuộc họp gia đình, có đầy đủ ba anh em và luật sư trung gian.

Bà Cúc, ăn mặc chỉnh tề, tóc chải gọn, giọng đanh thép:

– Tao chỉ hỏi một câu: Tụi bay còn coi tao là mẹ không? Hay chỉ là con rối giữ tài sản cho tụi bay?

Quang – anh cả – từ đầu vẫn im lặng, lúc này mới nói:

– Con không dính líu gì chuyện sang tên. Nhưng con cũng sai, vì biết mà không can.

Bà Cúc lặng đi, rồi chỉ vào Tùng:

– Mày là con út, tao tin mày nhất. Mày nói là đưa mẹ đi khám, ai ngờ quẳng mẹ vào viện dưỡng lão như bỏ cái ghế cũ.

Tùng đỏ mặt, cố phân bua:

– Mẹ à… con chỉ nghĩ mẹ không đủ minh mẫn nữa. Nhà thì… để đó không ai quản lý, con nợ nần…

– Nợ là chuyện của mày! Tao sống khổ cả đời để tụi mày học hành, ăn mặc. Tao không nợ tụi mày cái gì hết! – bà Cúc gần như gào lên.

Sau buổi họp, luật sư thay mặt bà Cúc đệ đơn ra tòa yêu cầu hủy toàn bộ giao dịch sang tên tài sản do có dấu hiệu giả mạo và lạm dụng tín nhiệm.

Tòa án chấp nhận đơn, ra lệnh phong tỏa ba căn nhà, hủy công chứng chuyển nhượng. Đồng thời, tòa yêu cầu điều tra hình sự về hành vi giả mạo giấy tờ, chiếm đoạt tài sản người thân.

Cảnh sát triệu tập Tùng lên làm việc. Dù bà Cúc không muốn đẩy sự việc quá xa, nhưng luật sư cho rằng đây là “bài học răn đe” cho những ai coi nhẹ chữ hiếu và tình thân.

Tùng đứng trước nguy cơ bị truy tố, còn vợ hắn lặng lẽ đưa con về quê, để lại hắn với đống nợ và tai tiếng khắp phường.

Sau tất cả, bà Cúc không đuổi con, cũng không từ mặt. Bà chỉ ra quyết định: chia một căn nhà nhỏ ở Gia Lâm cho anh cả Quang – người duy nhất không tham lam. Hai căn còn lại, bà làm di chúc công khai:

– Sau khi tao chết, tài sản này sẽ chia đều cho cháu nội, cháu ngoại. Còn đời tụi bay – ba đứa con – coi như tao đã gả rồi, không liên quan gì nữa.

Câu chuyện của bà Cúc lan khắp mạng xã hội, được nhiều người chia sẻ như một lời cảnh tỉnh về lòng tham, sự bạc bẽo của một bộ phận con cái hiện đại. Nhưng đồng thời, nó cũng là lời nhắc rằng người già không hề vô dụng, không phải ai cũng lú lẫn, yếu mềm.

Trong một lần trả lời phỏng vấn truyền thông, bà Cúc chỉ cười nhẹ:

– Tôi không thắng nhờ giỏi, mà thắng nhờ tỉnh táo. Đừng bao giờ đánh giá thấp một người mẹ – nhất là khi bà ta chưa chết đâu.