Chăm chồng bị li//ệt suốt 3 năm, một lần quên đồ về lấy, vừa mở cửa tôi liền nhìn thấy… cảnh tượng đó khiến tôi ng/ã ng/ửa..

Suốt ba năm ròng rã, tôi sống như một cái bóng trong chính ngôi nhà của mình, ngày ngày chăm sóc người chồng bất động trên giường. Tôi cứ nghĩ tình yêu của mình đủ lớn để vượt qua mọi sóng gió… cho đến một ngày, chỉ vì quên chiếc điện thoại, tôi quay lại nhà và chứng kiến một cảnh tượng khiến cả thế giới trong tôi sụp đổ.

Tôi tên Lan, 32 tuổi, sống ở một thị trấn nhỏ ven sông thuộc tỉnh Tiền Giang. Chồng tôi, Minh, từng là giáo viên thể dục ở trường cấp ba trong huyện. Chúng tôi cưới nhau năm tôi 27 tuổi, khi cả hai đều đã có công việc ổn định. Minh là người đàn ông khỏe mạnh, vui tính, có trách nhiệm – nói chung, là mẫu người mà bất kỳ cô gái nào cũng mong làm chồng.

Thế nhưng hạnh phúc ngắn chẳng tày gang.

Một buổi chiều mưa lớn, Minh trên đường đi họp hội đồng ở huyện thì bị xe tải mất lái tông trúng. Anh sống sót, nhưng cột sống bị tổn thương nghiêm trọng, khiến anh liệt hoàn toàn nửa người dưới. Bác sĩ bảo có thể phục hồi nếu kiên trì điều trị vật lý trị liệu – nhưng khả năng chỉ là 1/100.

Ngày anh xuất viện, tôi không chút do dự xin nghỉ việc ở công ty, ở nhà toàn thời gian chăm sóc chồng. Tôi thậm chí bán bớt vàng cưới, vay thêm ngân hàng để lo tiền thuốc men và thuê y tá phụ giúp vài buổi đầu. Cứ nghĩ chỉ cần mình cố gắng, phép màu sẽ đến. Nhưng rồi tháng này qua tháng khác, anh vẫn nằm đó, im lặng, khép kín, ngày càng u uất.

Chăm người liệt không giống như chăm người ốm. Nó là một hành trình mỏi mệt, không có điểm dừng. Tôi dậy từ 5 giờ sáng, thay tã, lau người, nấu cháo, đút từng thìa ăn, rồi giặt giũ, xoa bóp, lo cả chuyện vệ sinh cá nhân. Minh ít nói dần, rồi gần như chẳng còn trò chuyện với tôi. Có khi suốt ngày chỉ có tiếng quạt máy quay đều đều.

Mẹ chồng thì ở quê, lâu lâu ghé thăm một chút rồi lại về. Bà già yếu, tôi cũng không trách. Hàng xóm ban đầu còn hỏi thăm, nhưng rồi ai cũng có cuộc sống riêng. Tôi quen với việc đi chợ, ai cũng nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại, rồi thì thào mấy câu “Tội nghiệp Lan, còn trẻ quá mà…”.

Đã từng có lúc, tôi ngồi nhìn chồng nằm bất động, đôi mắt trống rỗng như cái xác không hồn, và tự hỏi:
“Liệu có đáng không? Mình còn là vợ hay đã trở thành y tá không lương?”

Hôm đó là ngày giỗ mẹ tôi ở nhà ngoại. Tôi nhờ bà Tám hàng xóm trông Minh vài tiếng. Vội vàng chạy ra khỏi nhà với túi xách và bánh trái, đến giữa đường thì phát hiện quên điện thoại. Quay xe về lấy, chỉ mong vào nhanh rồi đi, nhưng khi vừa mở cánh cửa, tôi đứng chết lặng.

Từ khe cửa phòng ngủ – cánh cửa vốn luôn khép kín trong suốt ba năm qua – tôi nhìn thấy Minh đang ngồi trên xe lăn, đối diện anh là một người phụ nữ lạ mặt, mái tóc uốn nhẹ, dáng vẻ thành thị, đang đút từng thìa cháo cho chồng tôi một cách tình tứ.

Tôi không thể nhúc nhích, như bị ai đó đóng băng toàn thân. Tay tôi run lên, tim đập mạnh như muốn nổ tung. Minh… anh đã có thể ngồi được? Sao anh giấu tôi? Và người phụ nữ kia là ai?

Tôi xô cửa vào.

– “Minh… chuyện này là sao?” – Tôi lắp bắp, nước mắt trực trào.

Anh nhìn tôi một lúc, ánh mắt không còn chút gì thương cảm, mà là lạnh lùng, như thể tôi là kẻ đáng thương hại nhất trong căn nhà này.

– “Em về lúc nào thế?” – Anh hỏi, giọng thản nhiên.

Người phụ nữ kia quay ra, đứng dậy, lịch sự nói:
– “Chào chị, em là… người yêu cũ của anh Minh.”

Trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt.

Minh thản nhiên tiếp lời:
– “Anh định nói với em rồi. Nhưng… anh và cô ấy nối lại vài tháng nay. Anh thực ra đã tập đi lại được từ hơn nửa năm trước. Nhưng… anh không muốn em biết.”

Tôi lùi lại, bám vào cánh cửa như sắp ngã.
– “Tại sao? Em đã chăm sóc anh ba năm trời! Từng giọt nước, từng miếng cơm, từng vết thương… Em từ bỏ cả thanh xuân của mình, cả công việc, cả bạn bè!”

Minh cười nhạt:
– “Anh biết. Nhưng anh không còn cảm xúc gì với em nữa. Em tốt, nhưng không còn là người phụ nữ anh cần.”

Tôi như bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt giữa mùa đông. Mọi hy sinh của tôi… chỉ là đáng thương chứ không đáng trân trọng?

Người phụ nữ kia nắm lấy tay Minh. Anh không rút ra. Họ đứng đó, một đôi tình nhân mới, trong căn nhà mà tôi đã cặm cụi hằng đêm lau sàn, giặt đồ, hì hụi thay tã cho người đàn ông mà tôi từng tin là tình yêu cả đời.

Tôi quay đi trong nước mắt, cánh cửa sau lưng khép lại, nhẹ nhàng như một nhát dao cắm thẳng vào tim.

Tôi rời khỏi ngôi nhà đó như người mất hồn.
Chiếc giỏ xách rơi lúc nào không hay. Điện thoại nằm im lìm trong hộc tủ, vẫn chưa kịp cầm lên.

Tôi bắt xe về nhà mẹ, như một kẻ thất bại quay về nơi bắt đầu. Mẹ nhìn tôi xanh xao, chỉ hỏi đúng một câu:
– “Nó làm gì con?”

Tôi không nói. Tôi chỉ gục đầu vào vai mẹ, khóc lần đầu tiên sau ba năm gồng mình làm người vợ tận tụy. Lần đầu tiên trong nhiều năm, tôi cảm thấy mình được yếu đuối.

Mấy ngày sau, Minh nhắn tin. Không phải để xin lỗi, không để giải thích — mà để nhờ tôi ký đơn ly hôn.

“Anh không muốn em dây dưa thêm, như thế này cả hai đều mệt. Em xứng đáng với người khác.”

Cái cách anh nói “xứng đáng” khiến tôi muốn ói. Ba năm tôi tắm rửa cho anh, lau chùi phân tiểu, làm lưng anh không loét vì nằm quá lâu… thì giờ lại bị xem là “dây dưa”.

Tôi không trả lời. Nhưng tôi ký đơn. Tôi còn ký thêm tờ giấy nhượng quyền sở hữu căn nhà, vì căn nhà đó, từ giây phút anh bước khỏi giường bằng đôi chân giấu giếm, đã không còn là tổ ấm.

Tôi quay về Sài Gòn, nơi tôi từng làm kế toán trước khi nghỉ việc. Bạn cũ thương tình giới thiệu tôi vào một công ty nhỏ. Lúc đầu lương chỉ 7 triệu, nhưng tôi làm quần quật, chịu khó học thêm ban đêm.

Một năm sau, tôi đã trở thành trưởng nhóm tài chính.
Cái quan trọng không phải chức vụ, mà là tôi đã biết cách sống vì mình. Tôi bắt đầu biết trang điểm nhẹ, mặc đồ đẹp, đi cà phê với bạn bè, tập yoga, chăm sóc bản thân.

Một lần đi họp khách hàng ở Đà Nẵng, tôi gặp anh Hùng, hơn tôi 5 tuổi, giám đốc một công ty logistics. Anh không hỏi về quá khứ. Không hỏi tại sao tôi vẫn chưa lập gia đình. Anh chỉ nói:
– “Ánh mắt em rất đẹp, nhưng hình như từng trải qua nhiều giông tố.”

Tôi không đáp. Nhưng tôi biết… nếu là ngày xưa, tôi sẽ né tránh. Còn bây giờ, tôi chỉ mỉm cười:
– “Giông tố rồi cũng tan. Vấn đề là sau bão, mình còn muốn trồng gì lại hay không.”

Chúng tôi yêu nhau sau gần một năm trò chuyện, đồng hành. Không ồn ào, không thề non hẹn biển, chỉ là hai con người đã từng đau, nay chọn đi bên nhau nhẹ nhàng. Không ràng buộc, không giả dối.

Hai năm sau ngày ly hôn, tôi về quê giỗ mẹ. Khi ngang qua con hẻm cũ, nơi ngôi nhà năm xưa tôi từng chăm Minh, tôi bắt gặp bà Tám.

Bà nhìn thấy tôi thì mừng rỡ:
– “Trời đất, con Lan! Giờ khác xưa dữ hen! Dạo này không về, nghe vụ thằng Minh chưa?”

Tôi lắc đầu. Bà kéo tôi lại, nói nhỏ:
– “Cái bữa mày bỏ đi á, nó với con bồ về ở được chừng 3 tháng thì bắt đầu lục đục. Con đó nó mê trai trẻ, xài tiền dữ lắm. Mà thằng Minh thì hết tiền rồi. Nhà này giờ sang tên cho nó rồi, chứ con nhỏ đâu có đứng tên. Thế là nó ôm đồ đi mất tiêu. Còn thằng Minh, nghe đâu giờ bị tai biến lại. Lần này thì không có ai chăm.”

Tôi lặng đi một lúc. Không phải vì thương hại. Mà vì thấy… cái kết ấy xứng đáng.

Một người sống giả dối, phủi sạch ba năm hy sinh của người khác, cuối cùng lại quay về điểm bắt đầu — nhưng lần này không còn ai ở đó để cứu anh ta nữa.

Tối hôm đó, ngồi bên bàn thờ mẹ, tôi nhìn ảnh bà, mỉm cười bình thản.
Tôi không còn giận ai. Không còn hận.
Vì tôi hiểu rằng: Người ta chỉ phản bội được ta khi ta để người ta ở quá sâu trong lòng.

Tôi từng bước qua giông bão, từng bị đâm sau lưng bởi chính người mình yêu. Nhưng tôi đã không gục.
Tôi sống lại.
Tôi yêu lại.
Và quan trọng nhất: Tôi tìm lại chính mình.