Tôi ly hôn với Lan sau tám năm chung sống. Một cuộc hôn nhân ngột ngạt, đầy những bữa cơm lạnh và những cuộc cãi vã cạn kiệt cảm xúc. Khi tôi yêu Mai — người phụ nữ khiến tôi nghĩ mình xứng đáng có một bắt đầu mới — tôi tự tin rằng chỉ cần 3 tỷ và một chữ ký là mọi chuyện sẽ kết thúc êm đẹp. Lan chấp nhận điều đó nhẹ nhàng đến mức tôi còn thấy khó hiểu. Cô chỉ xin đúng bảy ngày để dọn dẹp, thu xếp lại đồ đạc, rồi sẽ rời khỏi căn hộ.
Bảy ngày trôi qua, tôi quay về nhà lấy vài bộ hồ sơ để chuẩn bị chuyển đến sống cùng Mai. Căn nhà im ắng lạ thường. Không còn tiếng máy giặt, tiếng nước chảy, không còn mùi hoa oải hương Lan vẫn thường xịt trong phòng khách. Tất cả đều sạch sẽ, ngăn nắp như thể chưa từng có ai sống ở đây.
Ngay giữa bàn ăn là một phong bì màu nâu, trên đó viết vỏn vẹn: “Anh đọc rồi hãy quyết định điều tiếp theo.”
Tôi mở phong bì. Bên trong là một tập giấy được sắp xếp cẩn thận:
-
Bản sao kê ngân hàng ba năm gần nhất
-
Lịch sử giao dịch của tôi và một vài số tài khoản lạ
-
Ảnh chụp màn hình tin nhắn giữa tôi và Mai
-
Và một lá thư viết tay.
Tôi bắt đầu thấy nhói ở ngực.
Lá thư không trách móc, không oán giận. Lan viết rằng cô biết chuyện tôi ngoại tình từ hơn một năm trước. Cô biết cả việc chúng tôi lên kế hoạch mua nhà chung, biết tôi rút tiền từ quỹ gia đình, biết những lần tôi viện cớ đi công tác để ở bên Mai. Nhưng điều làm tôi lạnh sống lưng chính là đoạn cuối:
“Anh nghĩ người bị lừa dối là em. Nhưng sự thật không phải vậy. Em đã im lặng vì muốn xem anh sẽ đi xa đến đâu. Giờ thì em đã có đủ bằng chứng. Hãy chuẩn bị tinh thần cho những gì sắp tới.”
Tay tôi run lên. Từ sâu trong bụng trào lên cảm giác bất an chưa từng có. Tôi lật sang trang cuối cùng — là một tờ giấy xác nhận nộp đơn khởi kiện tranh chấp tài sản sau ly hôn, có dấu đỏ của tòa án. Ngày nộp đơn… đúng hôm chúng tôi ký giấy ly hôn.
Cổ họng tôi khô khốc. Tôi tưởng mọi việc đã kết thúc. Nhưng đây… mới chỉ là khởi đầu.
Và khi tôi gọi cho Mai để tìm chút bình tĩnh, điều cô ấy nói khiến tôi chết lặng:
“Anh… thật ra em cũng vừa nhận được một phong bì từ chị Lan.”
Tôi nắm chặt điện thoại. Mọi thứ xung quanh như sụp xuống từng mảnh.
Sau cuộc gọi ấy, Mai hẹn tôi tại một quán cà phê yên tĩnh ven hồ. Mặt cô tái mét, tay nắm chặt chiếc phong bì giống hệt cái mà tôi nhận được. Ngồi xuống, Mai đẩy phong bì về phía tôi.
Trong đó là bản hợp đồng mua căn hộ 6 tỷ mà tôi và Mai dự định đứng tên chung sau khi dọn về sống cùng nhau. Nhưng điều khiến tôi sốc là dòng chữ đỏ chói: “Tài sản có dấu hiệu hình thành từ hành vi chiếm đoạt quỹ chung của vợ chồng.” Dưới đó là hàng loạt số liệu Lan đã tổng hợp, chỉ ra những khoản tiền tôi chuyển cho Mai trong suốt thời gian ngoại tình.
Mai nhìn tôi, mắt rưng rưng.
“Anh nói là anh dùng tiền tiết kiệm riêng của anh. Nhưng trong này… tất cả đều từ tài khoản gia đình anh và chị Lan.”
Tôi nghẹn họng. Đúng là tôi có chuyển tiền từ tài khoản chung, nhưng không ngờ Lan lại theo dõi từng giao dịch.
Mai tiếp tục nói, giọng nhỏ nhưng sắc lạnh:
“Chị ấy gửi cho em thêm một đoạn ghi âm cuộc gọi của chị với luật sư. Họ đang chuẩn bị hồ sơ hình sự nếu cần.”
Tôi chết lặng. Mọi kế hoạch tương lai bỗng tan biến như bọt biển.
Tôi trở về căn hộ cũ trong tâm trạng rối bời. Đêm đó, tôi lật lại mọi thứ trong phong bì của Lan. Càng đọc, tôi càng hiểu rằng cô ấy đã chuẩn bị việc này từ rất lâu — lặng lẽ, chi tiết, không bỏ sót bất cứ gì.
Mỗi giao dịch, mỗi tấm ảnh, mỗi lần tôi nói dối, cô đều ghi lại. Không phải để trả thù mù quáng, mà để bảo vệ mình một cách hợp pháp và lạnh lùng.
Nhưng điều ám ảnh tôi nhất là lá thư thứ hai nằm sâu trong phong bì. Trong đó Lan kể về khoảng thời gian tôi bỏ mặc cô để ở bên Mai, cũng là lúc mẹ cô bị bệnh nặng. Lan giấu tôi không phải vì sợ phiền, mà vì… cô không muốn tranh giành tình cảm với nhân tình của chồng.
Dòng cuối, chỉ vài chữ nhưng như dao cứa vào tim tôi:
“Em chưa từng lừa anh. Chỉ có anh tự lừa chính mình.”
Ngày hôm sau, tôi nhận thông báo từ tòa án yêu cầu có mặt để giải quyết đơn tranh chấp tài sản. Tôi chưa kịp hoàn hồn thì Mai gọi lại:
“Anh… em nghĩ mình nên dừng lại một thời gian. Em không muốn dính líu vào vụ kiện này.”
Sau cuộc gọi, tôi hiểu rằng điều tôi đánh đổi để có được Mai… chưa bao giờ thực sự thuộc về tôi.
Tất cả đang rạn nứt. Nhưng rồi một cuộc điện thoại từ một người tôi không ngờ tới đã khiến mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn.
Cuộc gọi đó đến từ công ty — nơi tôi đã làm việc suốt 12 năm. Giọng trưởng phòng kinh doanh khô khốc:
“Công ty muốn anh lên trình bày về một số khoản chi bất thường liên quan đến hợp đồng khách hàng X. Có người đã gửi cho phòng pháp chế bộ hồ sơ… trùng với những tài liệu vợ cũ anh nộp.”
Tôi như bị ai dội một gáo nước lạnh. Lan đã gửi cả cho công ty?
Khi tôi đến nơi, phòng pháp chế đã chờ sẵn. Trên bàn là những bảng kê chi tiết, chứng minh tiền tôi sử dụng trong các buổi tiếp khách thực chất bị khai tăng để lấy chênh lệch. Tôi làm điều này vài lần, tưởng không ai biết, và chưa từng nghĩ Lan lại tìm ra.
“Anh giải thích đi.” Trưởng phòng nhìn tôi đầy thất vọng.
Tôi cố gắng nói, nhưng càng nói càng lộ ra hàng loạt lỗ hổng. Cuối buổi, họ thông báo tạm đình chỉ công việc để điều tra.
Tôi bước ra khỏi công ty, trời lất phất mưa. Điện thoại vang lên — là Lan.
Giọng cô bình thản đến đáng sợ:
“Anh nhận được thông báo rồi chứ?”
“Lan… tại sao em phải làm đến mức này?”
Cô im lặng một lúc rồi nói:
“Bởi vì anh đã cướp của em tám năm thanh xuân, thêm một năm dối trá. Em không trả thù anh. Em chỉ trả mọi thứ về đúng vị trí của nó.”
Tôi muốn nổi giận, nhưng lại không thể. Bởi lẽ mọi thứ cô nói… đều đúng.
Những ngày tiếp theo là chuỗi dài rệu rã:
-
Mai nhắn tin nói muốn chấm dứt hẳn, vì cô không muốn cuộc đời mình bị kéo vào mớ hỗn độn tôi tạo ra.
-
Luật sư gọi liên tục yêu cầu tôi chuẩn bị tài liệu giải trình.
-
Ngân hàng gửi thông báo phong tỏa một phần tài khoản để phục vụ quá trình điều tra phân chia tài sản.
Mỗi ngày tôi lại mất thêm một thứ. Cuối cùng, ngay cả căn hộ 3 tỷ tôi trả cho Lan cũng bị xét vào tài sản chung và có nguy cơ bị chia lại theo tỉ lệ cô yêu cầu.
Một buổi tối, tôi ngồi trong căn phòng trọ tạm bợ, nhìn những tờ giấy tờ rối tung trên bàn. Tôi nhận ra mình không còn gì trong tay — không gia đình, không người yêu, không sự nghiệp, không danh dự.
Lan không cần làm gì ác độc. Cô chỉ đưa ra sự thật. Và sự thật ấy đủ để đời tôi sụp đổ.
Ngày ra tòa cuối cùng, tôi nhìn thấy Lan từ xa. Cô mặc một bộ vest giản dị, tóc búi gọn, vẻ mặt bình thản. Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cô khẽ gật đầu — không hằn học, không cay độc… chỉ như một lời khép lại.
Tôi hiểu rằng mình đã tự quẳng hạnh phúc vào vực sâu, rồi trách người khác đẩy mình xuống.
Hôm ấy, bước ra khỏi tòa, tôi mới thấm thía câu Lan viết trong thư:
“Sự phản bội không giết người ngay lập tức. Nó chỉ khiến họ chết dần vì mất tất cả.”
Và tôi — chính là kẻ đã tự tay kết thúc cuộc đời mình như thế.



