Tôi bắt đầu linh cảm có điều gì đó sai sai từ khoảng ba tuần trước. Đêm nào anh cũng bảo phải “qua chăm con ốm”, nói giọng lo lắng đến mức tôi không thể nào nghi ngờ. Nhưng cảm giác bất an cứ bám lấy tôi, nhất là khi lần nào gọi video anh cũng không nghe, chỉ nhắn rằng “con ngủ rồi, anh đang dỗ nó, nói chuyện sau nhé”.
Cho đến tối hôm ấy, linh cảm thúc giục tôi làm điều mà trước đây tôi chưa từng nghĩ đến: lén bám theo anh. Anh lái xe đến khu chung cư cũ — nơi vợ cũ của anh đang sống cùng con. Tôi tự nhủ rằng mình chỉ muốn biết cho rõ, rồi sẽ về ngay… nhưng mọi thứ sau đó đã đập vào mắt tôi như một cú tát.
Anh mở cửa căn hộ bằng cách bấm mật khẩu. Một động tác quen thuộc, tự nhiên như thể anh chưa từng rời khỏi gia đình ấy. Tôi lén đứng ở khe cửa hành lang, nhìn qua kẽ hở.
Và rồi tôi chết lặng.
Trong phòng ngủ, vợ cũ của anh đang nằm trên giường, mặt tái nhợt, mồ hôi vã ra. Anh cúi xuống đắp lại chăn, rồi nhẹ nhàng vuốt tóc cô ấy — chính xác là cái cách anh vẫn hay làm với tôi mỗi khi tôi mệt. Không có đứa trẻ nào ở đó cả. Chỉ có hai người họ.
Tim tôi như bị bóp nghẹt. Anh đâu chỉ “chăm con”. Anh đang ân cần với người phụ nữ từng là vợ anh… bằng tất cả sự dịu dàng mà tôi tưởng chỉ thuộc về mình.
Tôi quay lưng định bỏ đi, nhưng đúng lúc ấy, tiếng nước trong nhà tắm ngừng chảy. Một bóng người khác bước ra.
Một người đàn ông.
Anh ta chỉ quấn khăn, mái tóc ướt sũng. Hất mặt hỏi chồng tôi:
— “Huy, em lấy giúp anh cái áo với.”
Huy. Tôi chưa từng nghe ai gọi chồng mình bằng cái tên ấy bao giờ. Anh luôn bảo tên đầy đủ là “Minh Tuấn”, và từ trước đến giờ bạn bè, người quen đều gọi anh là Tuấn.
Cả hai quay lại nhìn nhau như không có gì bất thường.
Còn tôi, đứng ngoài cửa, chân như đóng băng.
Tôi nhận ra rằng những gì mình vừa thấy… mới chỉ là khởi đầu. Sự thật phía sau còn lớn hơn, đen tối hơn rất nhiều. Và tôi đã không hề chuẩn bị cho điều đang chờ phía trước.
Tôi trở về nhà mà đầu óc quay cuồng. Suốt đêm tôi không ngủ, cứ nằm nghĩ về hình ảnh anh cúi xuống đắp chăn cho vợ cũ, rồi cái cách người đàn ông kia ung dung bước ra từ phòng tắm. Tại sao lại có cả người đàn ông trong căn hộ đó? Và tại sao anh ta gọi chồng tôi là “Huy”?
Tôi bắt đầu xâu chuỗi những điều bất thường trước đây mà mình từng bỏ qua. Những tối anh về muộn, mùi nước hoa lạ không phải của phụ nữ, mà hơi giống mùi unisex. Những cuộc gọi mà anh chạy vào nhà vệ sinh trả lời. Rồi cả việc điện thoại anh luôn khóa vân tay, dù trước đây chúng tôi vẫn dùng chung.
Sáng hôm sau, anh về nhà với vẻ mặt mệt mỏi. Tôi giả vờ vẫn đang ngủ. Anh nhẹ nhàng thay đồ, rồi khẽ hôn lên trán tôi. Giây phút ấy, tôi cảm thấy mình như một kẻ ngốc.
Cả ngày hôm đó tôi làm việc trong trạng thái như người mất hồn. Đến tối, tôi quyết định tìm hiểu rõ mọi chuyện. Nếu anh đã có bí mật, tôi phải biết nó là gì — dù sự thật có tàn nhẫn đến đâu.
Tôi âm thầm tìm đến khu chung cư cũ vào giờ tan tầm, đứng từ xa quan sát. Đúng như tôi dự đoán, anh lại xuất hiện. Nhưng lần này anh không đi một mình. Người đàn ông tối qua — người quấn khăn bước ra từ phòng tắm — đi cạnh anh, nói chuyện khá thân mật.
Họ cùng bước vào căn hộ đó. Tôi chờ khoảng 20 phút rồi mới lấy cớ đi ngang để nhìn lén vào bên trong. Bất ngờ thay, cửa không khóa. Tôi nghe tiếng họ nói chuyện.
Một giọng đàn ông trầm trầm:
— “Cô ấy lại lên cơn đau à?”
Giọng chồng tôi đáp nhỏ:
— “Ừ. Mai anh đưa cô ấy đi khám. Dù sao thì… cô ấy vẫn là mẹ của thằng bé.”
Ở góc phòng, tôi thấy vợ cũ anh đang nằm, sắc mặt nhợt nhạt. Còn đứa trẻ thì không có ở đó.
Và rồi điều khiến tôi sốc hơn tất cả: trên bàn có một tập hồ sơ với dấu đỏ. Một bản khai nhân thân. Trong đó, tên thật của chồng tôi… không phải “Minh Tuấn”.
Mà là Nguyễn Hoàng Huy.
Tôi như bị tát thêm lần nữa.
Tại sao anh lại giấu tên thật? Tại sao sống hai danh tính? Và người đàn ông kia là ai?
Đúng lúc tôi chưa kịp định thần, một bàn tay đặt lên vai tôi từ phía sau.
Tôi giật mình quay lại.
Là người đàn ông đó.
Anh ta nhìn tôi, không ngạc nhiên, không hoảng hốt. Mà là… thương hại.
— “Chị nên vào trong. Có chuyện này… anh Huy giấu chị lâu rồi.”
Tôi chưa kịp phản ứng thì chồng tôi bước ra. Sắc mặt anh tái đi khi thấy tôi.
— “Em… theo dõi anh?”
Tôi nghẹn lại:
— “Anh là ai? Anh thật sự là ai?”
Anh im lặng rất lâu. Rồi thở dài.
— “Được rồi. Anh sẽ nói hết. Nhưng em phải bình tĩnh. Sự thật… không đơn giản như em nghĩ.”
Chúng tôi ngồi xuống bàn. Không khí trong căn hộ nặng đến mức tôi gần như nghẹt thở. Vợ cũ của anh vẫn nằm trong phòng, còn người đàn ông kia tự rót nước để giữ không khí bớt căng thẳng. Chồng tôi — hay đúng hơn là Huy — nhìn tôi rất lâu trước khi bắt đầu.
— “Anh xin lỗi vì đã để em rơi vào hoàn cảnh này. Anh biết anh có lỗi. Nhưng anh không hề phản bội em theo cách em nghĩ.”
Tôi cười nhạt:
— “Không phản bội? Anh sống hai tên, hai cuộc đời, và mỗi tối qua đây đắp chăn cho vợ cũ. Thế còn gì là phản bội nữa?”
Anh lắc đầu:
— “Cô ấy không còn là vợ anh. Nhưng anh có trách nhiệm với cô ấy… và với người này.”
Anh chỉ sang người đàn ông đối diện.
— “Anh ấy tên là Bình. Là… đối tác của anh. Ở một nghĩa mà em chưa từng biết.”
Bình nhẹ nhàng tiếp lời:
— “Tôi và Huy từng là người yêu của nhau.”
Câu nói ấy như một quả bom nổ ngay trước mặt tôi. Tôi chết lặng.
Bình kể rằng anh và Huy đã quen nhau nhiều năm trước khi Huy kết hôn với vợ cũ. Nhưng vì áp lực gia đình, Huy buộc phải lập gia đình “đúng chuẩn”, cố gắng sống cuộc đời mà bố mẹ muốn. Cuộc hôn nhân ấy nhanh chóng đổ vỡ, nhưng không phải do ngoại tình mà vì cả hai đều mệt mỏi với một cuộc sống giả dối.
Sau khi ly hôn, vợ cũ anh phát hiện mình mắc bệnh tự miễn, thường xuyên tái phát đau đớn và khó kiểm soát. Cô ấy không còn họ hàng ở cạnh, đứa trẻ thì đang gửi ở nhà ngoại vì bệnh dễ lây.
Huy chăm sóc cô ấy không phải vì tình cảm nam nữ, mà vì trách nhiệm và tội lỗi — vì năm xưa cuộc hôn nhân tan vỡ khiến cô ấy suy sụp.
Còn Bình — chính là người hiện anh đang sống thật con người của mình cùng. Họ chưa công khai vì sợ gia đình hai bên phản đối dữ dội.
Huy nhìn tôi, mắt đỏ hoe:
— “Anh thật sự yêu em. Nhưng anh cũng yêu chính con người thật của mình. Anh muốn nói hết từ lâu… nhưng anh sợ mất em.”
Tôi ngồi đó, vừa đau vừa giận vừa hoang mang.
— “Vậy em là gì trong cuộc đời anh? Một vỏ bọc? Một sự thay thế?”
— “Không!” — anh vội nắm tay tôi — “Em là giai đoạn mà anh nghĩ mình có thể sống cuộc đời ‘bình thường’. Nhưng anh đã sai. Và anh đã kéo cả em vào.”
Bình nhẹ nhàng nói thêm:
— “Tôi biết chị sốc. Nhưng Huy không hề phản bội chị theo nghĩa anh ấy lừa dối để yêu người khác sau lưng. Anh ấy chỉ… chưa dám sống thật.”
Tôi bật khóc.
Mọi thứ sụp xuống. Không phải vì anh yêu ai khác, mà vì người anh yêu… chưa từng là mẫu người mà tôi nghĩ.
Huy cúi đầu:
— “Nếu em muốn chia tay, anh hiểu. Anh chỉ xin em đừng hận anh. Anh sai, nhưng anh chưa bao giờ cố ý làm tổn thương em.”
Tôi đứng dậy, nhìn vào phòng nơi vợ cũ anh nằm thở mệt nhọc. Rồi nhìn sang Bình — người đàn ông đang cố tỏ ra bình tĩnh nhưng mắt cũng đỏ hoe.
Tôi nhận ra… mình không thể tiếp tục cuộc đời này.
Không còn chỗ cho tôi trong thế giới của họ.
Tôi nói khẽ:
— “Cảm ơn vì đã nói thật. Nhưng từ nay… tất cả chúng ta nên bắt đầu lại.”
Huy bật khóc.
Còn tôi bước đi, biết rằng mình vừa rời khỏi một sự thật tàn nhẫn — nhưng cũng là lối thoát duy nhất cho cả ba người.
Tôi rời khỏi căn hộ hôm ấy trong cơn mưa phùn của một buổi tối lạnh. Mỗi bước đi đều nặng như đang lội qua ký ức. Những tháng ngày tin tưởng, những buổi tối anh ôm tôi ngủ, những kế hoạch cho tương lai… tất cả bỗng trở thành một cuốn phim lỗi, phát lại với những chi tiết mà giờ tôi hiểu là không đúng.
Tôi không về nhà ngay. Tôi lang thang đến quán cà phê nhỏ gần công ty — nơi hai đứa từng hẹn hò buổi đầu tiên. Lúc ấy anh kể về tuổi thơ, về ước mơ, về những điều anh thích. Anh kể nhiều lắm… chỉ có điều, anh chưa bao giờ kể về chính con người thật của mình.
Tôi ngồi đến khi quán đóng cửa, mới bắt taxi về. Căn nhà trống trải một cách lạ lùng. Và lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi ôm lấy chính mình để ngủ, không cần đợi vòng tay ai khác.
Trong những ngày sau đó, Huy nhiều lần nhắn tin. Không phải để xin quay lại, mà để xin lỗi, xin được nói thêm vài điều mà hôm ấy anh chưa đủ can đảm. Tôi không trả lời. Không phải vì căm giận, mà vì tôi cần thời gian để bản thân đứng vững đã.
Người đau nhất trong câu chuyện này không chỉ có tôi.
Anh cũng đau — theo cách riêng của một người phải sống hai đời, hai con người, quá lâu.
Tôi hiểu điều đó, nhưng sự thấu hiểu không thể biến thành tiếp tục.
Ba tuần sau, tôi chủ động hẹn gặp anh ở một quán nước yên tĩnh.
Huy xuất hiện với vẻ phờ phạc, gầy đi rõ rệt.
— “Anh nghĩ em sẽ không bao giờ gặp anh lại…”
Tôi mỉm cười nhẹ:
— “Không. Em chỉ chờ đến lúc bản thân đủ bình tĩnh.”
Chúng tôi nói chuyện rất lâu. Không trách móc, không khóc lóc. Chỉ là hai con người đã từng thương nhau đối diện nhau lần cuối. Anh kể thêm về áp lực gia đình, về nỗi sợ bị từ chối, về những lần định nói thật nhưng rồi lại rút lui. Tôi im lặng. Không phải vì không muốn nói gì, mà vì hiểu rằng mọi lời lúc này cũng không thay đổi được quá khứ.
Cuối buổi, Huy lấy ra một chiếc hộp nhỏ.
— “Anh định tặng em hôm sinh nhật tới. Nhưng giờ… em cầm, như lời cảm ơn vì đã từng là một phần bình yên nhất trong cuộc đời anh.”
Tôi nhìn chiếc vòng tay đơn giản bên trong, rồi khẽ đẩy về phía anh.
— “Anh giữ đi. Để nhắc anh rằng… khi anh sống đúng với chính mình, anh sẽ không cần phải làm tổn thương người khác để tồn tại.”
Huy cúi đầu, nước mắt rơi xuống tay.
Lần đầu tiên, tôi thấy anh khóc không phải vì giấu giếm, mà vì giải thoát.
Chúng tôi chia tay nhau bằng một cái ôm. Không níu kéo. Không hứa hẹn.
Chỉ là một dấu chấm hết đẹp nhất mà hai người có thể làm cho nhau.
Giờ đây, khi viết lại những dòng này, tôi nhận ra rằng cuộc đời không luôn cho ta một câu trả lời dễ chịu. Nhưng nó luôn cho ta cơ hội để bắt đầu lại — nếu ta dám buông.
Tôi không còn giận Huy. Tôi cũng không trách Bình hay vợ cũ anh.
Ai cũng có nỗi sợ và hành trình cần đi.
Còn tôi… cuối cùng cũng tìm lại được con đường của riêng mình.
Một con đường không có bóng của sự giả dối, không có những cuộc đời gấp đôi.
Chỉ có tôi — mạnh mẽ hơn, bình yên hơn, và sẵn sàng cho tương lai.
Và đó chính là kết thúc.
Một kết thúc nhẹ nhàng, để bắt đầu một cuộc sống thật sự của riêng tôi.



