Gió rít buốt qua những vỡ vụn kính chắn gió, chiếc xe bẹp dúm của tôi lơ lửng như món đồ chơi bị quăng bỏ trên sườn đèo Hải Vân. Tôi vẫn nghe tiếng con gái mình—lạnh ngắt, vô cảm—thì thầm: “Cắt thắng rồi. Họ ch//ết cả.” Nhưng tôi vẫn sống. Sống để cảm nhận bàn tay chồng siết nhẹ, bảo tôi giả ch/ết. Khi nó òa khóc trước mặt cứu hộ, đóng vai đứa con thương tâm, tôi chỉ thấy gai ốc nổi dọc sống lưng… không biết khi nó phát hiện tôi còn thở, chuyện gì sẽ chờ đợi chúng tôi phía sau.

Gió rít từng cơn qua những mảnh kính vỡ, cứa vào mặt tôi những vệt lạnh buốt. Chiếc xe của chúng tôi—không, chính xác hơn là của gia đình tôi—bẹp dúm như lon nước ngọt bị ai đó bóp mạnh. Nó treo lửng lơ trên mép vực đèo Hải Vân, chỉ cần một rung lắc nhỏ là đủ để lao thẳng xuống vực sâu hun hút bên dưới. Mùi xăng loang trong không khí, nồng nặc đến mức tôi chỉ cần hít một hơi là biết rằng chỉ cần một tàn lửa nhỏ thôi, tất cả sẽ hóa thành tro bụi.

Nhưng tôi vẫn sống. Đó là điều làm tôi hoang mang nhất.

Giữa tiếng gió, tiếng kim loại rên siết, tôi nghe rõ tiếng con gái mình—Linh—thì thầm, giọng lạnh ngắt đến mức không còn nhận ra:
“Cắt thắng rồi. Họ chết cả.”

Tôi cảm giác cơ thể mình đông cứng lại. Cắt thắng? Con bé đang nói chuyện với ai? Và “họ” là ai? Tôi muốn mở mắt, nhưng mi mắt nặng như đá. Mùi máu và khói khiến đầu óc tôi quay cuồng.

Đúng lúc tôi định cử động, một bàn tay quen thuộc nắm lấy tay tôi—chồng tôi, anh Thành. Ánh mắt anh hoảng loạn nhưng tỉnh táo lạ thường. Anh áp môi sát tai tôi, thì thầm bằng hơi thở đứt quãng:

“Đừng mở mắt. Giả chết.”

Tôi không hiểu. Tôi muốn hỏi, muốn gào lên, nhưng cổ họng chỉ phát ra tiếng rên nhỏ. Anh siết tay tôi nhẹ một lần nữa, như để tôi hiểu rằng im lặng là cách duy nhất chúng tôi còn lại.

Tiếng Linh lại vang lên, lần này nghẹn ngào, run rẩy—một màn diễn hoàn hảo đến mức nếu tôi không nghe câu trước đó, có lẽ tôi cũng tin:
“Má ơi… ba ơi… con xin lỗi… cứu với!”

Tiếng người chạy, tiếng bộ đàm, tiếng cứu hộ hô nhau giữ khoảng cách. Linh òa khóc, lao đến bên cửa xe, đập mạnh như muốn kéo chúng tôi ra, hoàn toàn nhập vai người con gái đau đớn nhìn bố mẹ gặp nạn.

Rùng mình chạy dọc sống lưng tôi. Tôi chưa từng thấy con bé khóc như vậy—khóc đẹp, tròn trịa, đúng nhịp đến mức khiến những người xung quanh mềm lòng.

Nhưng khi nó thở hổn hển, nhìn vào tôi qua khe cửa kính vỡ, tôi thấy ánh mắt nó lóe lên một thoáng gì đó… không phải nỗi đau, mà là sự kiểm tra.

Nó đang xem tôi còn sống hay không.

Tôi giữ hơi thở, cố khiến ngực không phập phồng. Nhưng tôi biết mình không thể nằm thế mãi. Xe sắp bị kéo ra khỏi mép vực, và khi đó, nếu tôi còn sống… tôi không biết điều gì đang chờ đợi vợ chồng tôi phía sau.

Một âm thanh kim loại vang lên—cáp kéo bắt đầu hoạt động.

Và từ khoảnh khắc đó, tôi biết: tai nạn này không phải tai nạn. Và con gái tôi không còn là đứa trẻ tôi từng biết.

Khi chiếc xe được kéo lên, tôi vẫn nhắm mắt, hơi thở nén sâu đến mức đau tức lồng ngực. Bên ngoài, tiếng người nói dần rõ hơn. Ai đó la lên rằng “người vợ vẫn còn mạch yếu”, ngay lập tức làm tôi lạnh sống lưng. Tôi cảm thấy Linh khựng lại, rồi bật khóc lớn hơn, giọng chới với như sắp ngất:

“Mẹ con… mẹ con còn sống hả? Trời ơi!”

Tôi nghe rõ tiếng một nhân viên cứu hộ trấn an.
Nhưng ngay sau đó, tôi nghe tiếng bước chân Linh đi vòng ra phía sau xe. Tiếng gió lùa kéo dài. Rồi im lặng.

Im lặng đến đáng sợ.

Tôi linh cảm nó đang đứng nhìn tôi, sát hơn mọi người nghĩ. Cảm giác ánh mắt nó như mũi dao chạm vào gáy.

Rồi Linh nói, giọng nhỏ đến mức chỉ mình tôi nghe được:

“Đừng mở mắt, mẹ. Nếu mở ra… mẹ sẽ chết trước.”

Câu nói đó làm toàn thân tôi tê liệt. Tôi cố gắng giữ nhịp thở đều, nhưng sự thật rằng chính con gái mình vừa đe dọa mình khiến tim tôi đập hỗn loạn.

Khi họ đưa tôi lên cáng, tôi vẫn giả bất tỉnh. Anh Thành được đẩy đi trước, tôi nghe anh thở gấp, chắc chắn anh cũng đang sợ như tôi.

Họ đưa chúng tôi vào bệnh viện Đà Nẵng. Chỉ khi cửa phòng cấp cứu đóng lại, không có Linh ở gần, bác sĩ mới thì thầm:

“Chị tỉnh rồi cứ giả tiếp đi. Con gái chị cứ nằng nặc đòi vào gặp. Chúng tôi thấy lạ.”

Tôi không biết bắt đầu từ đâu. Tôi chỉ yêu cầu họ không để ai ngoài chồng tôi vào.

Hai tiếng sau, tôi gặp lại Thành. Anh sẫm mặt, ánh mắt mệt mỏi nhưng dứt khoát.

Anh nói ba câu mà tôi không bao giờ quên:

“Linh nợ tiền.”
“Bọn cho vay đòi siết.”
“Nó định lấy tiền bảo hiểm của chúng ta.”

Tôi choáng váng.

Anh kể trong vài tháng gần đây, Linh bí mật vay online, rồi vay nóng. Chúng tôi không biết gì. Khi số nợ tăng lên gấp mấy lần, con bé hoảng loạn. Và khi chúng thúc ép, đưa ra “giải pháp” là tiền bảo hiểm nhân thọ của bố mẹ, nó đã đồng ý.

Tôi không dám tin con bé lại chọn cách đó. Nhưng tôi nhớ lại đêm trước tai nạn—Linh về muộn, mặt tái xanh, tránh ánh mắt tôi.

Tôi cứ nghĩ nó bị stress vì công việc.

Không ngờ…

Khi tôi còn đang sững sờ, cửa phòng bệnh bất ngờ vang lên tiếng đập mạnh. Giọng Linh, run rẩy nhưng đầy quyết tâm:

“Mẹ! Mẹ có tỉnh không? Cho con vô! Con phải vô!”

Tôi nắm tay Thành, thì thầm:
“Nó biết rồi.”

Chúng tôi không thể ở lâu trong bệnh viện. Bọn đòi nợ có thể đang theo dõi, và Linh… chúng tôi không lường được nó sẽ làm gì tiếp theo.

Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy sợ chính đứa con mình sinh ra.

Và cũng chính lúc đó, tôi biết: đây mới chỉ là khởi đầu.

Chúng tôi được chuyển gấp sang phòng bệnh khác dưới lý do “theo dõi nội khoa”. Thực tế, đó chỉ là cách để bác sĩ giúp chúng tôi tránh Linh đang quậy bên ngoài. Họ nói con bé la hét, đập cửa, thậm chí đe dọa sẽ gọi báo công an bệnh viện nếu họ không cho nó vào.

Một cô y tá trẻ khẽ nói:
“Chưa từng thấy con nào nằng nặc đòi gặp cha mẹ nguy kịch kiểu… kỳ vậy.”

Tôi nuốt nước bọt, không dám phản hồi.

Đêm đó, Thành ngồi bên giường tôi. Đèn vàng hắt lên gương mặt anh khiến những nếp nhăn hằn sâu hơn bình thường. Anh nói:

“Chúng ta phải chủ động. Nếu cứ trốn, nó sẽ làm liều.”

Tôi hỏi anh định làm gì. Anh nói anh đã gọi cho một người quen làm trong đội điều tra hình sự—không phải để kiện Linh, mà để tìm hiểu xem bọn cho vay nặng lãi phía sau là ai.

Tôi thở phào. Nhưng sự yên tâm đó chỉ kéo dài đến sáng.

Khoảng 5 giờ, một nhân viên bảo vệ bệnh viện gõ cửa, hỏi:

“Có phải anh chị Thành không? Có người muốn gửi đồ.”

Chúng tôi nhìn nhau. Tôi lắc đầu. Anh bảo vệ nói người đó đã đi, chỉ để lại một túi nhỏ. Bên trong là… một chiếc điện thoại.

Và màn hình đang bật sẵn một video.

Bàn tay tôi run lên khi bấm xem.

Video quay trong một căn phòng trọ. Linh bịt khẩu trang, trao đổi với một người đàn ông xăm trổ. Giọng hắn trầm đục:

“Cắt thắng là xong. Đơn giản mà.”

Linh đáp, giọng nghẹn nhưng rõ:
“Miễn hai người đó chết.”

Tôi như ngừng thở.

Nhưng điều kinh khủng hơn là câu cuối của hắn:

“Xong việc nhớ trả nợ. Không thì… đứa con chị cũng không yên đâu.”

Tôi nhìn Thành. Anh tái mét. Cả hai cùng hiểu: không chỉ Linh tham lam hay ích kỷ. Nó đang bị dồn vào góc tường.

Nó sợ.

Nó tuyệt vọng.

Nhưng nó chọn cách sai lầm nhất.

Và video này… là lời cảnh báo. Không phải gửi chúng tôi. Mà gửi để đe dọa Linh – rằng họ có bằng chứng buộc nó phải trả bằng mọi giá.

Tôi lập tức bảo Thành gọi cho người quen công an. Nhưng chưa kịp bấm số, điện thoại bệnh viện reo lên.

Y tá trực nói:
“Chị ơi… con gái chị vừa mất tích khỏi bệnh viện. Nó để lại xe ngoài cổng rồi đi đâu không rõ.”

Tôi ngồi phịch xuống ghế. Linh đang làm gì? Trốn? Hay… tìm đến bọn kia?

Tối hôm đó, công an liên lạc lại: họ đã lần ra manh mối từ video. Nhóm cho vay đã bỏ trốn khỏi thành phố. Linh có thể đang tìm chúng để đối đầu, hoặc tệ hơn… xin sự bảo vệ.

Tôi ôm đầu, nước mắt rơi liên tục. Tôi từng nghĩ sợ nó vì nó muốn hại tôi. Nhưng giờ tôi sợ hơn—vì không biết liệu nó có còn sống để tôi tha thứ hay không.

Câu chuyện không kết thúc ở tai nạn.

Mà bắt đầu từ khoảnh khắc chúng tôi nhận ra: đứa con mình sinh ra đã bị cả xã hội, nợ nần và tuyệt vọng kéo vào một bóng tối mà nó không đủ sức thoát ra.

Và chúng tôi… phải đưa nó trở lại ánh sáng.

Dù phải đánh đổi bất cứ thứ gì.