Dưới ánh đèn vàng cuối buổi tiệc, khi cả họ nhà chồng còn đang hò reo chúc mừng, một cú t/á/t như trời giáng bất ngờ quệt ngang mặt tôi. Mẹ chồng gằn giọng: “Làm chị dâu thì đi thanh toán ngay 700 triệu!” Cả hội trường ch//ết lặng.

Tôi lấy chồng đã ba năm, từ khi bước chân về nhà anh, tôi luôn tự nhủ phải thật khéo léo, thật nhẫn nhịn để gia đình êm ấm. Chồng tôi là con cả, dưới anh có một em trai kém bốn tuổi tên Hưng. Hưng vốn học giỏi, điềm đạm, lại được mẹ chồng thương nhất nhà. Bà hay nói: “Ngày nào nó đậu công chức, mẹ mở tiệc lớn khoe cả họ.” Tôi chỉ cười, nghĩ đó chỉ là lời nói vui.

Ai ngờ, ngày Hưng nhận thông báo trúng tuyển công chức thật, mẹ chồng tôi lập tức hớn hở đặt nhà hàng, mở tiệc đến 30 bàn, mời từ họ hàng, bạn bè đến cả hàng xóm xa gần. Bà bảo: “Nhà mình có phúc lớn, phải ăn mừng cho ra trò.” Chồng tôi thì bận công trình, nên mọi chuẩn bị đều đổ lên vai tôi: từ đặt bánh, đặt hoa, chuẩn bị phong bì đến lo quà cảm ơn khách. Tôi làm hết, không một lời than.

Đêm diễn ra buổi tiệc, khung cảnh đông vui náo nhiệt. Khách khứa cười nói chúc mừng, mẹ chồng mặc bộ áo dài đỏ thẫm, đứng giữa sân khấu mà nở nụ cười mãn nguyện. Tôi đứng bên dưới, âm thầm sắp xếp lại chỗ ngồi, nhắc nhân viên phục vụ thay đá, thêm khăn… Đến gần cuối tiệc, khi mọi người chuẩn bị đứng dậy ra về, quản lý nhà hàng tiến lại gần mẹ chồng, đưa hóa đơn tổng thanh toán.

Tôi còn đang cầm điện thoại tính chuyển khoản đặt cọc phần còn lại thì đột nhiên mẹ chồng quay sang tôi, mắt trợn lên. Bốp! Bàn tay bà giáng thẳng vào má tôi, đau đến rát buốt. Cả hội trường chết lặng.

Cô làm chị dâu mà không biết điều! Nhìn cả nhà bận rộn thế này mà còn đứng ngây ra đó? Đi thanh toán ngay! Bảy trăm triệu!” – mẹ chồng gằn giọng, ánh mắt đầy coi thường.

Tôi sững người. Bảy trăm triệu? Đó không phải số tiền đã thỏa thuận trước. Tôi nhớ rất rõ: mẹ chồng đặt tiệc 30 bàn, mỗi bàn 10 triệu, tổng 300 triệu. Nhưng hóa đơn bà đang cầm ghi tới 700 triệu.

Tất cả ánh mắt đổ dồn vào tôi, như thể tôi là kẻ vô dụng, không biết phụ lo cho đại gia đình. Nhưng chính khoảnh khắc bị làm nhục ấy lại khiến tôi tỉnh táo đến lạ. Tôi hít sâu, nhìn thẳng vào mẹ chồng, gạt tay bà khỏi hóa đơn.

Con sẽ thanh toán… nhưng trước khi thanh toán, con xin nói rõ vài chuyện. Và con mong mọi người nghe cho hết.

Không khí chợt căng như dây đàn. Cả nhà chồng sững sờ khi tôi rút điện thoại, bấm mở một loạt tin nhắn mà tôi đã âm thầm lưu lại nhiều ngày qua.

Và chính lúc đó, tôi làm một việc khiến toàn bộ nhà chồng chết lặng…

Tôi mở điện thoại, đưa lên cho mọi người xem loạt tin nhắn giữa mẹ chồng và quản lý nhà hàng. Những tin nhắn không chỉ liên quan đến bữa tiệc này, mà còn về nhiều khoản chi trước đó mà bà đứng tên tôi để “giữ sĩ diện”. Ai cũng ồ lên khi thấy rõ ràng từng con số, từng lời bà nhắn.

Thì ra, từ khi biết Hưng đậu công chức, mẹ chồng đã âm thầm nâng cấp tiệc: tăng gấp đôi số món, thêm đồ uống nhập khẩu, thuê ban nhạc sống, thuê thêm đội chụp ảnh chuyên nghiệp… Toàn bộ chi phí nâng lên hơn 400 triệu so với dự tính ban đầu. Nhưng điều khiến tôi choáng nhất không phải số tiền tăng, mà là dòng tin nhắn cuối cùng của bà với quản lý:
Tất cả hoá đơn đứng tên con dâu tôi. Nhà con trai tôi khá lắm, nó lo hết.

Tôi nhìn thẳng vào mẹ chồng:
“Con hỏi thật, mẹ có khi nào bảo với con một lời về việc này chưa? Hay mẹ mặc định con phải trả vì ‘lấy con trai mẹ thì phải giữ mặt mũi cho nhà mẹ’?”

Bà tái mặt, nhưng vẫn cố gân cổ cãi:
“Cô là dâu trưởng, chuyện của nhà phải lo! Chuyện lớn như vậy ai để mẹ phải lo tiền? Cô không biết nghĩ cho em chồng à?”

Tôi bình tĩnh:
“Con không tiếc tiền. Nhưng con không thể trả cho những thứ mà con không được biết. Mẹ muốn nở mày nở mặt trước họ hàng thì mẹ phải tự bỏ tiền. Con không phải người đứng ra mua danh dự giúp mẹ.”

Cả họ bắt đầu xì xào. Một vài người lớn tuổi đứng lên nói đỡ cho tôi, bảo rằng chuyện tiền bạc phải rõ ràng, không ai có nghĩa vụ chịu phần vô lý như vậy.

Hưng – em chồng – lúc này mới lúng túng bước đến:
“Con… con không biết mẹ làm vậy. Con xin lỗi chị. Việc này… để con tính.”

Nhưng mẹ chồng chưa chịu dừng lại. Bà chỉ thẳng vào tôi:
“Cô muốn bôi nhọ tôi trước mặt họ hàng đúng không? Cô ghê gớm lắm! Cô muốn làm loạn để chồng bỏ cô hả?”

Chồng tôi vừa đến kịp lúc, nghe được câu đó liền sầm mặt. Anh kéo tôi về phía mình, nắm chặt tay tôi:
“Con dâu không có nghĩa vụ trả 700 triệu cho bữa tiệc mà mẹ tự ý nâng. Con cũng chưa đồng ý. Mẹ làm sai thì mẹ phải chịu.”

Mẹ chồng trừng mắt:
“Mày bênh vợ mày hả?”

Chồng tôi nói rành rọt:
“Con bênh người đúng.”

Quản lý nhà hàng thấy sự việc ồn ào quá liền đến xin phép gia đình giải quyết gọn để họ còn đóng sổ. Lúc này tôi mới nói điều khiến cả nhà chồng gần như đứng không vững:

Con đã thanh toán trước 300 triệu theo đúng thỏa thuận ban đầu rồi. Con có sao kê ở đây. Còn 400 triệu phát sinh, con không trả. Ai làm, người đó trả.

Tôi đưa quản lý bản sao kê. Anh ta gật đầu xác nhận. Cả hội trường vỡ òa. Mẹ chồng đứng như trời trồng, mặt trắng bệch.

Tôi cúi nhẹ:
“Con không muốn làm lớn chuyện, nhưng con không chấp nhận bị đổ tiếng xấu, lại còn bị đánh giữa đám đông.”

Không ai ngờ mẹ chồng bỗng quỵ xuống ghế, miệng lẩm bẩm:
“Không ngờ… nó dám chống lại mình…”

Nhưng câu chuyện chưa dừng lại ở đó. Trở về nhà, tôi còn phát hiện thêm một bí mật khiến gia đình chồng rung chuyển.

Buổi tối hôm đó, sau khi tắm rửa và lau đi lớp phấn son đã nhòe vì nước mắt, tôi tưởng mình sẽ ngủ được một giấc dài để quên đi mọi chuyện. Thế nhưng khi bước vào phòng khách, tôi thấy chồng đang ngồi im, trước mặt là một tập giấy tờ cũ kỹ. Anh ra hiệu tôi ngồi xuống.

“Em biết mẹ vay nợ bao nhiêu không?” – anh hỏi, giọng mệt mỏi.

Tôi lắc đầu.

Anh đưa tôi xem bản kê nợ: gần 1,2 tỷ đồng. Tất cả đều đứng tên… tôi.

Tôi sững người. “Em chưa bao giờ ký bất kỳ giấy vay nào.”

Chồng tôi gật đầu:
“Mẹ đã dùng bản photo CMND cũ của em để vay nóng nhiều nơi, lấy lý do ‘con dâu buôn bán cần vốn’. Anh mới biết chiều nay, khi chủ nợ gọi đến dọa nếu không trả trong tuần này họ sẽ tìm tận nhà.”

Tôi lạnh sống lưng. Tôi không thể tưởng tượng nổi một người mẹ chồng bình thường trông có vẻ hiền hòa lại có thể làm những chuyện như vậy. Hoá ra bà đã âm thầm lợi dụng sự cam chịu của tôi suốt thời gian qua để xoay sở những khoản nợ mà cả nhà không ai hay biết. Bà muốn dùng buổi tiệc này để “vớt vát danh dự”, hi vọng nhờ anh em họ hàng cho vay thêm.

Tôi run rẩy:
“Nếu không giải quyết rõ, mai mốt em mang tiếng lừa đảo thì sao?”

Chồng tôi nắm tay tôi thật chặt:
“Anh sẽ bảo vệ em. Chuyện này anh sẽ đứng ra làm cho rõ.”

Ngay tối đó, chúng tôi gọi cả gia đình lại họp. Mẹ chồng lúc đầu còn quát tháo, nói mọi thứ là vì “thương con”, nhưng khi chồng tôi đem toàn bộ bản sao kê, chứng cứ vay nóng và tin nhắn bà gửi cho cò tín dụng, bà hoàn toàn cứng họng. Bố chồng thì bàng hoàng, ngồi thụp xuống ghế.

Tôi nói, giọng điềm tĩnh nhưng dứt khoát:
“Con sẵn sàng sống với nhà mình, phụng dưỡng cha mẹ chồng, nhưng con không thể làm bình phong để mẹ tiếp tục gây nợ. Con không trả khoản nào không phải của con. Và nếu mẹ còn dùng tên con để vay thêm bất cứ thứ gì, con buộc phải nhờ pháp luật bảo vệ mình.”

Mẹ chồng bật khóc:
“Mẹ chỉ muốn giữ sĩ diện cho nhà… Mẹ không ngờ mọi thứ đi xa như vậy…”

Nhưng lần này, không ai bênh bà nữa. Hưng – người được ăn mừng rình rang – cũng cúi đầu:
“Mẹ làm vậy không đúng. Từ mai, chuyện nợ mẹ phải tự giải quyết.”

Cuối buổi họp, tôi đứng dậy, nhìn thẳng vào mẹ chồng:
“Con không oán trách mẹ. Nhưng từ hôm nay, con không còn là con dâu ngoan ngoãn để mẹ muốn sai gì thì sai. Con sẽ sống đúng, sống rõ ràng. Và mẹ cũng phải như vậy.”

Không khí nặng nề đến nghẹt thở. Nhưng trong lòng tôi nhẹ đi lạ thường. Tôi biết mình đã làm đúng.

Ba tháng sau, chúng tôi chuyển ra ở riêng. Mẹ chồng tự xoay xở trả nợ. Quan hệ hai mẹ con dần dần dịu lại, vì bà biết tôi không còn là người dễ bị ép uổng nữa.

Và hôm nhận nhà mới, chồng tôi ôm tôi thật lâu, nói nhỏ:
“Cảm ơn em, vì cuối cùng đã đứng lên bảo vệ chính mình.”

Tôi mỉm cười. Đôi khi, chỉ một cái tát giữa buổi tiệc 30 bàn, lại đủ để một người phụ nữ thức tỉnh cả cuộc đời mình.