Ngay khoảnh khắc mẹ chồng chỉ thẳng vào mặt tôi, cấm tuyệt đối không được bước chân về ngoại, tim tôi như bị bóp nghẹt. Nhưng bà không ngờ rằng sự nhẫn nhịn của tôi cũng có giới hạn. Vài tuần sau, chiếc xe sang dừng trước biệt thự mới toanh ngay sát vách nhà chồng, nơi bố mẹ tôi đang xách vali bước xuống. Nhìn sắc mặt cả nhà chồng tái mét, tôi chỉ mỉm cười. Và rồi… chuyện động trời bắt đầu từ đây.

Tôi đứng trước cửa phòng ngủ, tay vẫn còn nắm chặt chiếc vali nhỏ chưa kịp sắp xếp xong. Bên trong, chồng tôi – Hùng – đang lúi húi kiểm tra lại đồ đạc cho chuyến du lịch tiếp theo của nhà chồng. Chuyến này kéo dài đến bảy ngày, địa điểm là một resort sang trọng ven biển. Tất cả mọi người đều đi: bố mẹ chồng, chị chồng, em chồng và cả những đứa cháu. Chỉ có một người không được phép đi – là tôi.

“Nhà đi đông rồi, em ở nhà trông biệt thự giúp mẹ. Đồ đạc nhiều, người lái xe cũng phải giảm tải.” – Hùng nói câu cũ rích, giọng đều đều, không hề có cảm giác áy náy.

Tôi muốn phản bác, nhưng vừa mở miệng, mẹ chồng đã bước vào:
“Người ta bận đi, cô đừng gây chuyện. Nhà có người ở lại trông coi vẫn hơn.”

Ba lần rồi. Ba lần liên tiếp trong hai năm kể từ khi cưới, họ tổ chức đi du lịch gia đình mà loại tôi ra khỏi danh sách. Lần đầu tôi nghĩ là trùng việc. Lần thứ hai tôi hơi nghi ngờ. Đến lần ba này, tôi hiểu rõ: họ không bao giờ xem tôi là thành viên của gia đình.

Nhưng điều khiến tôi nghi hoặc nhất là: tại sao họ tuyệt đối không muốn tôi theo cùng? Chuyến đi nào cũng hết sức bí mật, không ai để lộ bất cứ hình ảnh nào lên mạng. Mỗi lần tôi hỏi, chồng bảo đó chỉ là “nghỉ dưỡng nhẹ nhàng”, chẳng có gì đặc biệt.

Tối đó, khi xe chở cả nhà rời khỏi cổng biệt thự, tôi đứng nhìn theo với cảm giác nghẹn lại. Tôi không còn buồn nữa, mà chuyển sang hoài nghi. Có thứ gì đó họ đang giấu.

Đến chiều ngày thứ ba, bảo vệ gọi cho tôi:
“Chị ơi, hôm qua em thấy có người mang nhiều đồ vào khu vực hầm rượu. Em tưởng chị cho phép nên không kiểm tra. Hôm nay họ lại đến nữa.”

Tôi sững người. Hầm rượu là nơi duy nhất tôi giữ chìa khóa, vì bố chồng giao cho tôi ghi chép tồn kho. Ai có thể tự tiện vào đó khi tôi không có nhà?

Tối hôm đó tôi gọi cho Hùng, hỏi lại chuyện bảo vệ. Anh ậm ừ rồi cúp máy rất nhanh.

Đến đây thì sự nghi ngờ của tôi không còn mơ hồ nữa. Có uẩn khúc. Và nó nằm ngay trong căn biệt thự này.

Ba ngày sau, khi cả nhà chồng trở về, điều đầu tiên xảy ra là bảo vệ đứng thẳng người, nhìn họ rồi nói một câu khiến tất cả im bặt, mặt tái mét.

Câu nói ấy đã mở ra toàn bộ bí mật mà họ giấu tôi bấy lâu…

Khi cánh cổng lớn tự động mở ra, xe của cả nhà chồng từ từ tiến vào. Tôi đang đứng cạnh bảo vệ, tay siết chặt vạt áo. Vừa thấy tôi, mẹ chồng lập tức cau mặt, còn Hùng đảo mắt né tránh ánh nhìn của tôi.

Bảo vệ Khánh – người đã gọi cho tôi ba hôm trước – bước lên một bước, giọng rõ ràng:
“Thưa bác gái, thưa anh chị… lần này em mong mọi người kiểm tra lại đồ đạc kỹ. Hôm qua có người mang theo mấy thùng rượu từ biệt thự ra ngoài, bảo là được gia đình cho phép. Nhưng chị Linh (tôi) nói chị không hề đồng ý. Nên em buộc phải báo lại.”

Ngay lập tức, cả nhà chồng đứng khựng lại.
Mặt Hùng biến sắc thấy rõ.
Mẹ chồng thì giật thót nhưng cố tỏ vẻ bình tĩnh.

“Cậu nói linh tinh gì đấy?” – bà quát.
Khánh không nhượng bộ: “Dạ, có camera lưu lại. Nếu gia đình muốn, em mở ngay.”

Câu nói ấy khiến tất cả sững sờ. Không khí đặc quánh. Tôi đứng im, nhìn từng biểu cảm thay đổi trên mặt từng người.

Hùng cười gượng:
“Có lẽ hiểu lầm thôi. Rượu đó… chắc người quen của bố mẹ đến lấy.”

Nhưng bố chồng thì khác. Ông ngoái đầu nhìn Hùng, ánh mắt lạnh như thép:
“Người quen nào? Nhà mình làm gì có chuyện cho ai lấy rượu hàng trăm triệu như thế.”

Ngay lúc đó, tôi đã hiểu: có kẻ đang âm thầm lấy rượu trong hầm đem bán.
Và chuyện này chỉ xảy ra mỗi khi cả nhà đi du lịch, lúc tôi bị gạt sang một bên.

Tôi quay sang chồng:
“Anh nói đi, tại sao mỗi lần đi chơi, anh nhất quyết không cho tôi đi? Để ai đó vào nhà lấy rượu?”

Hùng lúng túng, mồ hôi túa ra.
Chị chồng vội chen vào:
“Linh, đừng nói quá. Có thể bảo vệ nhìn nhầm…”

Khánh liền đáp:
“Dạ không nhầm được. Em còn nhớ rõ biển số xe họ dùng để chở rượu ra.”

Một cú đánh mạnh khác giáng xuống gia đình chồng tôi.
Bố chồng quát lớn:
“Gọi camera lên! Ngay bây giờ!”

Tôi đi theo họ xuống phòng bảo vệ. Trong video, hai người đàn ông mặc đồ tối màu đẩy xe rượu đi ra từ cửa phụ. Một trong số họ vừa đi vừa nghe điện thoại, nói rành rọt:
“…lần này chỉ được lấy 10 chai thôi. Thằng Hùng dặn kỹ.”

Cả phòng im như chết lặng.
Tôi quay sang chồng, trái tim như bị bóp nghẹt:
“Anh… cấu kết với người ngoài để bán rượu?”

Hùng bật dậy, đập bàn:
“Em đừng có dựng chuyện! Anh chỉ… chỉ là…”

Bố chồng nạt lớn:
“Còn chối được nữa hả?! Trong hầm mất bao nhiêu rượu anh tưởng tôi không biết? Tôi im lặng để xem anh làm đến đâu thôi!”

Tôi đứng chết trân.
Thì ra lý do tôi không được đi cùng gia đình không phải vì họ ghét bỏ đơn thuần, mà vì mỗi chuyến du lịch đều là thời điểm Hùng lợi dụng để thực hiện việc rút rượu đem bán.

Nhưng đó mới chỉ là phần nổi của tảng băng.
Bởi ngay sau đó, khi bố chồng yêu cầu mở toàn bộ camera 30 ngày gần nhất, một sự thật khác kinh hoàng hơn dần lộ ra…

Toàn bộ camera được mở ra và chiếu trên màn hình lớn. Tôi, bố mẹ chồng, chị chồng và Hùng ngồi thành hàng, ai nấy đều căng thẳng. Bởi chỉ sau một đoạn video đầu tiên, mọi thứ đã vượt xa những gì tôi tưởng tượng.

Trong camera ngày 12, 14 và 20 – đúng ba ngày gia đình chồng đi du lịch – những người đàn ông lạ mặt đều xuất hiện, mang theo túi lớn, thùng carton và đi thẳng vào hầm rượu. Điều đáng sợ hơn là mỗi lần họ bước ra, nụ cười của họ vô cùng tự tin, như thể họ chắc chắn chẳng ai phát hiện.

Bố chồng gần như muốn nổ tung:
“Anh quen đám người này bao lâu rồi? Tại sao chúng dám tự tiện vào nhà tôi?!”

Hùng cắn môi:
“Con… nợ tiền họ. Con chỉ định lấy vài chai trả nợ, rồi sẽ từ từ bù lại…”

Mẹ chồng choáng váng:
“Trời ơi, rượu nhập của bố mày toàn loại mấy chục đến trăm triệu một chai, bù kiểu gì?!”

Tôi lặng người.
Tôi đã nghĩ chồng mình sai, nhưng không nghĩ anh ta nợ nần cờ bạc đến mức bán rượu của bố.

Bố chồng tiếp tục yêu cầu bảo vệ mở đoạn camera ở khu vực sân sau – nơi ít khi có ai lui tới.

Và đó là lúc bí mật thứ hai bị phanh phui.

Một đoạn video hiện lên: Hùng đứng nói chuyện với một người phụ nữ trẻ, ăn mặc sang trọng, trang điểm kỹ. Cô ta chìa cho anh ta một tập giấy và nói, âm thanh bắt được khá rõ:
“Anh nhanh chóng trả nợ, rồi còn lo cho em với con. Em không thể nuôi nó một mình mãi.”

Tôi chết lặng.
Không chỉ gia đình chồng, tất cả mọi người đều xoay đầu nhìn tôi.

Hùng tái mét, đứng bật dậy:
“Linh, nghe anh giải thích. Cô ta… cô ta cố tình gài anh! Anh không có con riêng gì cả!”

Nhưng video tiếp theo đã tự động chạy.

Trong đó, cô gái kia bế một bé trai khoảng một tuổi rưỡi. Đứa bé có… ánh mắt giống hệt Hùng.

Bố chồng đập bàn rầm một cái:
“Thằng trời đánh! Mày có con riêng bên ngoài?!”
Mẹ chồng ôm ngực, thở dồn dập.

Tôi cảm giác mình bị rút cạn sức lực.
Tất cả mọi lý do anh không cho tôi đi du lịch đã rõ ràng:

  • Sợ tôi phát hiện những cuộc gặp lén.

  • Sợ tôi biết chuyện bán rượu trả nợ.

  • Sợ sự thật về đứa con riêng lộ ra.

Nhưng đau đớn nhất không phải chuyện anh phản bội, mà là anh và gia đình đã đối xử với tôi như vật cản, không cho tôi bất cứ cơ hội nào để hiểu điều gì đang diễn ra.

Tôi đứng dậy, giọng bình tĩnh đến lạ:
“Con nghĩ… cuộc hôn nhân này đến đây là đủ rồi.”

Mẹ chồng cố giữ tôi lại:
“Linh, bình tĩnh đã. Mẹ xin lỗi vì thái độ với con…”

Tôi mỉm cười nhạt:
“Từ đầu đến cuối, con chưa từng được xem là người nhà. Hôm nay xem như con giải thoát cho chính mình.”

Bố chồng quay sang Hùng, giọng giận đến run:
“Mày ký đơn ngay. Từ giờ trở đi, tao không có đứa con nào như mày nữa.”

Tôi kéo vali, bước ra khỏi biệt thự. Bảo vệ Khánh mở cổng cho tôi, nhẹ giọng nói:
“Chị đi mạnh giỏi. Chị xứng đáng được hạnh phúc hơn.”

Cánh cổng phía sau tôi từ từ khép lại.
Tôi không quay đầu nhìn nữa.

Bởi đôi khi, việc rời đi chính là cách duy nhất để lấy lại giá trị của bản thân.