Bố tôi từng nói: “Trước khi kết hôn phải chừa cho mình một đường lui.” Lúc ấy, tôi còn trẻ và nghĩ ba quá đa nghi. Nhưng khi ngày cưới đến gần, ông lại ngồi xuống bên mép giường, giọng trầm ấm nhưng cương quyết:
“Con thương người ta thì ba mừng. Nhưng cuộc sống sau này, ai mà biết được. Hãy giữ lại cho mình chút gì đó.”
Tôi đã nghe lời. Tôi đem toàn bộ 3 tỷ tiền hồi môn mà ba mẹ cho, cùng căn nhà nhỏ ông bà ngoại để lại, đi công chứng đứng tên riêng. Giấy tờ cất kỹ trong két sắt, chồng tôi hoàn toàn không biết. Tôi làm điều đó không phải vì không tin anh, mà vì tin lời ba: “Giữ cho mình quyền tự chủ không có nghĩa con không yêu.”
Sau cưới, cuộc sống của chúng tôi diễn ra êm đềm. Chồng tôi làm quản lý cho một công ty xây dựng, thu nhập ổn định. Tôi mở một cửa hàng kinh doanh nhỏ. Chúng tôi dùng chung tài khoản tiết kiệm, nhưng tôi vẫn giữ tài khoản riêng từ trước hôn nhân – nơi tôi để lại khoản hồi môn ấy.
Đáng ra mọi thứ sẽ cứ như vậy.
Cho đến một ngày, em chồng gọi điện khóc lóc.
“Anh ơi, bên bán căn hộ họ muốn em đặt cọc gấp. Nếu không người ta bán cho người khác mất!”
Tôi nghe mà thoáng lo. Em chồng còn trẻ, mới đi làm vài năm, tiền để dành chẳng được bao nhiêu. Nhưng điều khiến tôi bất ngờ không phải chuyện đó, mà là hành động của chồng tôi sau cuộc gọi.
Anh quay sang tôi, giọng chắc nịch:
“Anh dùng tạm tiền trong tài khoản chung của tụi mình cho nó đặt cọc. Xong ổn định rồi nó trả lại.”
Tôi giật mình:
“Nhưng tài khoản chung đâu có đủ?”
Anh chỉ cười:
“Anh biết nơi cần lấy.”
Tôi chưa kịp phản ứng thì anh đã mở ứng dụng ngân hàng. Tôi đứng chết lặng khi thấy anh chọn đúng tài khoản riêng của tôi – tài khoản mà tôi chưa từng mở ra trước mặt anh.
Khoảnh khắc anh đưa ngón tay đến nút “Xác nhận”, tôi như bị ai bóp nghẹn cổ.
Làm sao anh biết được mã truy cập?
Làm sao anh biết tài khoản đó tồn tại?
Và tại sao anh tự nhiên cho rằng có quyền sử dụng tiền riêng của tôi?
Ngón tay anh chạm vào màn hình.
Màn hình xoay một vòng… rồi hiện lên thông báo “Giao dịch thất bại – Tài khoản bị khóa tạm thời”.
Anh chết sững.
Tôi cũng chết sững.
“Em… em khóa tài khoản này khi nào vậy?” – anh lắp bắp.
Tôi nhìn anh, tay run lên, tim đập loạn.
Đó là giây phút tôi biết: Đường lui mà ba bắt tôi chuẩn bị… sắp trở thành thứ duy nhất tôi có thể dựa vào.
Sau khoảnh khắc đó, không khí trong nhà đặc quánh như có ai bóp nghẹt từng khoảng thở. Chồng tôi cầm điện thoại, nhìn chằm chằm thông báo trên màn hình như không tin vào mắt mình. Tôi đứng cách anh vài bước, vừa tức giận, vừa… đau.
Anh ngẩng lên, giọng run:
“Em giải thích đi. Tại sao em lại khóa tài khoản? Và tại sao em có một số tiền lớn như vậy mà giấu anh?”
Tôi bật cười, nhưng tiếng cười nghe lạnh lẽo lạ thường.
“Khoan đã. Ý anh là… anh có quyền dùng tiền đó sao?”
Chồng tôi im lặng. Không phải vì anh không biết trả lời thế nào, mà vì anh không nghĩ câu hỏi đó lại được đặt ra. Với anh, chuyện lấy tiền “giúp em gái” là hiển nhiên – bất chấp đó là tiền riêng của tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi nói:
“Anh biết tài khoản này từ khi nào? Và bằng cách nào?”
Anh cúi đầu. Mất gần một phút, anh mới nói, giọng nhỏ đi thấy rõ:
“Hôm trước điện thoại em để trên bàn bếp… Anh thấy tin nhắn báo biến động số dư. Anh… tò mò nên mở xem.”
Tôi sững người.
“Anh mở điện thoại của em?”
Anh lí nhí:
“Không cố ý. Anh chỉ muốn biết em có gặp vấn đề gì không… Rồi khi thấy số tiền, anh nghĩ… để đó cũng không dùng đến.”
Tôi bật dậy, cảm giác như có lửa chạy thẳng lên não:
“Không dùng đến? Đó là tiền hồi môn của em. Là tài sản riêng của em! Tại sao anh nghĩ anh có thể lấy mà không hỏi?”
Anh im lặng, tránh ánh mắt tôi.
Rồi anh thở dài:
“Anh chỉ muốn giúp em gái anh có chỗ ở ổn định. Em ấy khổ từ nhỏ, em hiểu mà.”
Tôi cắn môi đến bật máu.
“Vậy còn em thì sao? Em có được xem xét không? Tiền em dành dụm, tài sản ba mẹ cho, tất cả anh xem như của anh?”
Không khí trở nên ngột ngạt. Một tiếng động nhỏ cũng có thể làm mọi thứ vỡ tung.
Chồng tôi cuối cùng buông một câu khiến tôi nghẹn đến tắt lời:
“Anh nghĩ… vợ chồng thì tiền của ai chẳng là của chung.”
Câu nói đó như một nhát dao.
Bởi tôi nhớ rất rõ: ngày cưới, anh nhất quyết giữ riêng sổ tiết kiệm đứng tên anh, nói đó là “phòng thân khi đầu tư”. Tôi không ý kiến, vì nghĩ tin tưởng nhau mới là quan trọng.
Nhưng khi đến lượt tôi có “phòng thân”, anh lại xem đó là sự phản bội?
Tôi thấy quá nhiều thứ sai.
Sai đến mức khiến tôi phải lùi lại, nhìn người đàn ông trước mặt như một người xa lạ.
Tối hôm đó, tôi ôm giấy tờ và ngồi trong phòng làm việc, kiểm tra lại toàn bộ tài sản của mình: giấy chứng nhận nhà, xác nhận công chứng, sổ kê khai tài sản trước hôn nhân. Mỗi tờ giấy như một bức tường nhỏ dựng giữa tôi và chồng.
Tôi không biết tương lai sẽ như thế nào.
Nhưng tôi biết chắc một điều:
Cuộc nói chuyện này chưa kết thúc. Và phần đau nhất… đang ở phía trước.
Ba ngày sau sự việc, tôi và chồng gần như không nói chuyện. Chỉ những câu giao tiếp tối thiểu: “Ăn cơm không?”, “Để đó tôi làm.” Không còn cái ôm buổi sáng, không còn nụ cười quen thuộc. Nhà chúng tôi lạnh như một tổ kén bị bỏ quên.
Tối ngày thứ ba, chồng tôi chủ động ngồi xuống đối diện tôi. Anh trông mệt mỏi nhưng kiên quyết, như đã chuẩn bị tinh thần cho một trận chiến.
“Anh muốn em mở khóa tài khoản. Em gái anh cần gấp.”
Tôi nhìn anh, cảm giác như tim bị ai bóp nghẹt lại.
“Anh không xin lỗi vì chuyện tự ý dùng tiền của em?”
“Anh thấy không cần thiết phải xin lỗi. Anh không làm gì sai.”
Tôi bật cười.
Một tiếng cười khô khốc.
Người đàn ông tôi từng yêu vì sự chín chắn hôm nay lại có thể nói câu ấy mà không hề ngượng.
Anh tiếp tục:
“Vợ chồng không được giấu nhau chuyện tiền bạc. Em làm vậy là không tôn trọng anh.”
Tôi đặt ly nước xuống bàn, cố giữ giọng bình tĩnh:
“Em không giấu. Em chỉ không nói. Và anh cũng chưa từng hỏi.”
Anh gằn giọng:
“Em muốn vợ chồng như người dưng à?”
Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh:
“Anh làm gì khác người dưng? Người dưng còn không tự tiện lấy tiền người khác.”
Anh đứng phắt dậy, mặt đỏ gay:
“Em đừng quá đáng!”
“Em quá đáng?” – tôi hét lên lần đầu tiên trong đời sống chung. – “Em quá đáng hay anh quá đáng khi coi tài sản của em là thứ anh muốn dùng lúc nào cũng được?”
Anh im lặng.
Nhưng sự im lặng ấy không phải hối hận, mà là… tức giận vì tôi dám phản kháng.
Một lúc sau, anh ném ra câu nói cuối cùng:
“Nếu em không mở tài khoản, coi như em không còn là người trong nhà này.”
Khoảnh khắc đó, tôi hiểu rằng ba tôi đúng.
Người phụ nữ thông minh phải chuẩn bị đường lui – không phải để rời bỏ chồng, mà để không bị đẩy vào góc tường.
Tôi đứng dậy, nhẹ nhàng hơn cả tôi tưởng.
“Vậy thì… em đi.”
Tôi thu dọn đồ trong im lặng. Chồng tôi nhìn nhưng không nói thêm lời nào, như thể anh nghĩ tôi chỉ giận dỗi nhất thời. Nhưng khi tôi đặt chùm chìa khóa xuống bàn, anh mới thật sự hoảng:
“Em… em làm gì vậy?”
“Em về nhà ba mẹ vài tuần. Khi anh sẵn sàng tôn trọng em, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.”
Anh chụp lấy tay tôi:
“Em bỏ nhà đi vì chút tiền đó?”
Tôi nhìn anh, bình tĩnh hơn bao giờ hết:
“Không phải vì tiền. Mà vì cách anh xem em không khác gì một cái ví.”
Khi tôi ra đến cửa, anh mới lùi lại, ánh mắt trống rỗng.
Những ngày sau đó, tôi ở nhà ba. Ông chỉ nói đúng một câu:
“Ba đã bảo rồi. Đường lui không phải để chạy. Là để con biết khi nào nên đứng lại, khi nào nên bước tiếp.”
Tôi nghĩ rất lâu.
Tôi không muốn ly hôn, nhưng tôi cũng không thể quay về khi chưa có sự tôn trọng tối thiểu.
Một tuần sau, chồng tôi tìm đến. Anh gầy đi, mắt thâm quầng. Anh đặt trước mặt tôi cuốn sổ tiết kiệm từng giấu, rồi nói:
“Anh sai rồi. Từ giờ mọi thứ sẽ rõ ràng. Tiền của em là của em. Anh không có quyền đụng vào.”
Tôi nhìn cuốn sổ, rồi nhìn anh.
Không phải vì số tiền.
Mà vì cuối cùng, anh cũng hiểu.
Tôi chưa biết tương lai ra sao, nhưng ít nhất, tôi đã giữ được điều quan trọng nhất:
Sự tự chủ. Và lòng tự trọng.
Còn cuộc hôn nhân này… sẽ đi tiếp hay dừng lại, tôi sẽ là người quyết định. Không ai khác.
Tôi nhìn chồng ngồi trước mặt, hai bàn tay anh đan vào nhau, run run như thể chỉ cần tôi nói một câu nặng nề thôi là mọi thứ giữa chúng tôi sẽ sụp đổ. Trước đây, anh luôn là người mạnh mẽ, quyết đoán. Vậy mà giờ đây, ánh mắt anh lại thấp thỏm như một đứa trẻ sợ bị bỏ rơi.
Nhưng trái tim tôi không vì thế mà mềm đi ngay được.
Vết thương lòng không tự lành chỉ sau vài câu xin lỗi.
Tôi ngồi thẳng lưng, hít một hơi thật sâu.
“Anh đến đây… để làm gì?”
Anh sững lại trước câu hỏi ấy.
Rồi anh đẩy cuốn sổ tiết kiệm về phía tôi, mái đầu cúi thấp:
“Anh muốn nói rõ. Anh muốn thay đổi. Anh muốn em về nhà.”
Tôi im lặng, không vội đáp.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi cảm thấy khoảng cách giữa chúng tôi lớn đến mức chạm tay cũng không tới.
Sau đó, anh kể.
Giọng anh chậm, khàn đi vì nhiều đêm không ngủ:
“Hôm đó… khi anh định chuyển tiền, anh chỉ nghĩ giúp em gái. Nó không có ai ngoài anh. Anh nghĩ vợ chồng thì tiền chung – tiền riêng không quan trọng.”
Anh ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt đầy hối hận:
“Nhưng khi em bỏ đi, anh mới nhận ra… anh đã quá coi thường em. Anh xem sự hy sinh của em là hiển nhiên. Anh chưa bao giờ hỏi em có thoải mái không, có cần sự riêng tư hay không.”
Tôi hơi cúi đầu, cảm giác có gì đó nặng nề trượt qua lồng ngực.
Có lẽ tôi đã chờ những lời này từ rất lâu.
Anh tiếp tục:
“Anh nói vợ chồng tiền ai cũng là của chung… mà chính anh lại giữ sổ riêng của anh. Em không trách anh, nhưng anh đã trách em trước. Anh sai rồi.”
Tôi nghe, lòng bình tĩnh hơn tôi nghĩ.
Có những sự thật, khi được người trong cuộc thừa nhận, nó không làm mình phẫn nộ nữa. Nó chỉ… làm mình buồn.
“Nếu hôm đó anh hỏi em một tiếng,” – tôi nói – “em đã sẵn sàng giúp em gái anh. Nhưng anh không hỏi. Anh quyết định thay em.”
Anh gật đầu:
“Anh biết. Và anh hối hận.”
Tôi nhắm mắt vài giây, rồi mở ra:
“Em không thể quay về chỉ vì một câu xin lỗi.”
Anh cắn môi, bàn tay siết chặt đến trắng bệch.
“Tôi biết…” – anh nói nhỏ – “nhưng cho anh cơ hội. Một cơ hội để chứng minh anh sẽ làm tốt hơn.”
Buổi nói chuyện kéo dài gần hai giờ.
Khi anh ra về, tôi vẫn chưa nói mình sẽ quay lại hay không.
Tôi cần thời gian.
Cần để cảm xúc trong tôi lắng xuống, để lý trí lên tiếng.
Tối hôm đó, ba tôi ngồi xuống cạnh tôi trên chiếc ghế gỗ quen thuộc.
Ông rót cho tôi chén trà, giọng trầm ấm:
“Con nghĩ sao?”
Tôi thành thật:
“Con chưa biết. Con không muốn vì tự trọng mà phá luôn hôn nhân. Nhưng cũng không muốn vì hôn nhân mà chà đạp tự trọng của mình.”
Ba tôi gật gù.
“Tha thứ không phải yếu đuối. Nhưng tha thứ phải có giá của nó. Đàn bà không nên hy sinh mãi chỉ vì sợ người ta nghĩ mình làm quá.”
Tôi tựa đầu vào vai ba, cảm giác bình yên như lúc còn nhỏ.
Ba nói đúng.
Tha thứ không phải mở cổng cho người khác bước vào giẫm đạp mình thêm lần nữa.
Hai tuần sau, chồng tôi chủ động gửi cho tôi một bản thỏa thuận tài chính vợ chồng – trong đó nêu rõ ràng tài sản chung, tài sản riêng, quyền tự quyết của mỗi người. Anh không ép tôi ký, chỉ nói:
“Anh không muốn em cảm thấy mình bị xâm phạm một lần nào nữa.”
Tôi cầm tờ giấy, lòng chùng xuống.
Đây là điều mà trước giờ tôi chưa từng dám đòi hỏi.
Cũng là điều chứng minh anh thật sự đang thay đổi.
Nhưng có đủ để tôi trở về chưa?
Tôi vẫn chưa chắc.
Ngày tôi đến lại căn nhà cũ, không phải để dọn đồ về, mà để… nhìn xem liệu mình còn cảm giác thuộc về nơi này không.
Vừa mở cửa, tôi thấy bàn ăn được dọn ngăn nắp, chiếc khăn tôi thích đã được giặt sạch, phơi cẩn thận. Trong bếp có một nồi canh nóng, hơi nước bốc lên, và tờ giấy ghi bằng nét chữ quen thuộc:
“Anh đang học lại từ đầu. Nếu em chưa sẵn sàng, anh sẽ chờ.”
Tôi đứng lặng rất lâu.
Không phải vì xúc động.
Mà vì tôi hiểu: ranh giới giữa tha thứ và từ bỏ… cuối cùng đã hiện rõ trước mắt tôi.



